“Không phải nói anh sẽ tới thẳng dưới kí túc xá của em sao?” Diệp Tinh cười nói.
Lâm Tiểu Ngư cười hì hì: “Ở trong kí túc cũng không có việc gì làm, liền đi ra đây.”
Phía xa, mấy người Hạ Lâm đi tới.
“Diệp Tinh.” Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh, trong đáy mắt vô thức xuất hiện một tia chán ghét.
Diệp Tinh hơi cười gật đầu với cô ta, sau đó xoay người muốn rời đi.”
“Vị này là?” Nhưng, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Trịnh Hằng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ hỏi.
“Đây là Diệp Tinh.” Hạ Lâm giới thiệu.
“Hóa ra cậu là Diệp Tinh à.” Trịnh Hằng bỗng nhiên bừng tỉnh, giống như sớm đã biết tới cái tên Diệp Tinh này: “Tôi nghe nói sức khỏe mẹ cậu không tốt, bởi vì nguyên nhân gia đình, trước đây cậu từng nghỉ học một thời gian.”
Diệp Tinh liếc Trịnh Hằng một cái, có thể cảm nhận sâu sắc rằng, Trịnh Hằng cố tình nói vậy.
“Nghe nói gia cảnh của bạn học Diệp Tinh không tốt lắm, nhà tôi làm về mảng may mặc, hay là Diệp Tinh cậu tới nhà tôi làm việc?” Trịnh Hằng cười nói.
“Trịnh Hằng, bây giờ Diệp Tinh đã đi học lại rồi.” Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, cười nhẹ nói.
“Không sao, có thể dùng ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật đi làm, tuy có hơi cực, nhưng tiền lương mỗi tháng tôi có thể trả cậu 40000.” Trịnh Hằng cười nói.
Anh ta nhìn Diệp Tinh, đáy mắt có một tia âm u.
Thực tế, không lâu trước đây anh ta đã chú ý tới Lâm Tiểu Ngư, khắp người Lâm Tiểu Ngư tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, mà càng nhìn càng thấy đẹp, nhưng theo tin tức mà anh ta nghe ngóng được, Lâm Tiểu Ngư đã có bạn trai, tình cảm vô cùng tốt.
Trước đó anh ta nhờ Hạ Lâm mời Lâm Tiểu Ngư ra ngoài, nhưng Lâm Tiểu Ngư lại từ chối.
Hiện tại anh ta nhìn thấy Diệp Tinh, vậy nên liền bắt đầu công kích không chút do dự.
Anh ta biết gia cảnh của Diệp Tinh không tốt, dùng tiền, liền có thể dễ dàng so sánh vối Diệp Tinh, như vậy Lâm Tiểu Ngư có thể nhìn ra được ai tốt hơn.
Chuyện như vậy trước đây anh ta đã từng làm mấy lầm, rất thuần thục.
Con gái mà, theo anh ta thấy tiêu chút tiền mua đồ là có thể nắm được trong tay.
Nghe vậy, Diệp Tinh lắc đầu, từ chối: “Không cần.”
“Diệp Tinh, đây là 4000 tệ đó, một tuần đi làm hai ngày, có nghĩa là một tháng chỉ làm tám ngày, công việc tốt như vậy mà cậu còn từ chối?” Hạ Lâm khuyên.
“Thật sự không cần.” Diệp Tinh lắc đầu, không muốn nói nhiều.
“Diệp Tinh, cậu từ chối công việc tốt như vậy không phải vì thể diện chứ?” Hạ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Tinh nói, rõ ràng không muốn để Diệp Tinh dễ dàng từ chối, nói: “Cơ hội phải nắm chặt, không cần nại vấn đề thể diện, thể diện đáng giá mấy đồng?”
“Tôi đã nói là không cần, cậu không nghe thấy à?” Diệp Tinh hơi nhíu mày.
Hắn đã từ chối rồi, Hạ Lâm này còn lải nhải không ngừng, nếu không phải nể mặt Lâm Tiểu Ngư, hắn còn lâu mới để ý tới Hạ Lâm.
“Cậu...” Hạ Lâm bị Diệp Tinh nói, lời đến miệng đành nuốt lại.
Dù cô ta không được coi là tuyệt mỹ, nhưng biết trang điểm, cộng thêm vóc dáng đẹp, cũng coi như là một đại mỹ nữ, có nam sinh nào nói chuyện với cô như vậy?
“Diệp Tinh, Hạ Lâm cũng chỉ muốn cậu có một công việc tốt thôi, cậu không cần thiết phải nói chuyện như vậy?” Thạch Lỗi thấy vậy lập tức đứng ra, đứng trước mặt Hạ Lâm nói.
Liếc anh ta một cái, Diệp Tinh lười nói nhiều.
Bên cạnh, mặt Trịnh Hằng vẫn tươi cười nói: “Lẽ nào Diệp Tinh cậu chê tôi trả lương thấp?”
“Không phải, tôi có việc của mình phải làm.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Việc của cậu?” Hạ Lâm bước ra, mang theo một chút khinh thường nói: “Diệp Tinh, mọi người đều biết tình huống của cậu, lần trước Thạch Lỗi nhà tôi giới thiệu việc cho cậu cậu không cần, lần này Trịnh Hằng giới thiệu cậu lại từ chối, cậu nói cậu đang bận việc gì?
Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm bằng ánh mắt kì lạ, nói: “Cậu là gì của tôi, tôi làm gì còn phải báo cáo với cậu?”
Hạ Lâm thật sự coi mình là trung tâm vũ trụ, ai cũng phải vây quanh cô ta, chuyện gì cũng phải nhúng tay.
“Cậu không cần báo cáo với tôi, nhưng Tiểu Ngư là bạn tốt của tôi, tôi nhất định phải quan tâm cô ấy.” Hạ Lâm bị Diệp Tinh nói như vậy, trong lòng lập tức nổi giận.
“Cậu biết không? Lúc trước Chu Lãnh Huyên mua một con vẹt ở một tiệm thú cưng, cậu biết giá bao nhiêu không? Hai vạn! Cậu cứ như vậy, con vẹt này cả đời cậu cũng không mua nổi!” Khóe miệng Hạ Lâm nhếch lên vẻ châm chọc.
Nhưng nói xong cô ta lại hối hận, mọi người đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu còn gặp, những lời như vậy vốn chỉ nên để trong lòng thôi.
Nhưng vừa nãy cô quả thực bị thái độ của Diệp Tinh kích thích, vậy nên nháy mắt đã nói ra.
“Chu Lãnh Huyên mua vẹt trong tiệm của mình?” Nghe vậy, Diệp Tinh thầm nói trong lòng.
Nhưng hiện tại Tiền Giai Giai là nhân viên làm thêm trong tiệm vẹt của mình, như vậy mấy người Chu Lãnh Huyên vào đó cũng không khó hiểu.
Hắn còn chưa nói gì, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Hạ Lâm trầm giọng nói: “Hạ Lâm, tôi nói chuyện của tôi và Diệp Tinh không liên quan tới cậu, tại sao cậu nhất định phải dây dưa?”
“Tiểu Ngư, cậu đơn thuần quá, tôi...” Hạ Lâm muốn nói gì đó.
“Tôi đơn thuần là việc của tôi, không có bất cứ liên quan gì tới cậu.” Lâm Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Diệp Tinh, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Diệp Tinh lười nhìn mấy người đó, trực tiếp rời đi với Lâm Tiểu Ngư.