Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 47: Bệnh Nhân Thứ Hai



Hoàng Thiên Vũ nhìn về phía xa, lập tức nhìn thấy Diệp Tinh, ánh mắt rõ ràng sáng lên, cười nói: "Vậy tôi cùng cậu đi xem một chút."

Côn ty bọn họ lần này chính là hợp tác với khách sạn Kim Mạc.

Hai người sải bước đi tới, Triệu Mạc nhìn Diệp Tinh, cười nói: "Vẻn vẹn ba ngày, tốc độ của Diệp Tinh cậu so với tưởng tượng của tôi còn nhanh hơn rất nhiều."

"Kiểm tra hàng đi." Diệp Tinh không nói gì nhiều, khẽ gật đầu nói.

"Diệp Tinh cậu là người thành thật tôi vẫn là rất tin tưởng." Triệu Mạc cười nói, nhưng anh ta vẫn bắt đầu kiểm tra những con vẹt này về trình độ nói chuyện.

Lúc anh ta đang kiểm tra, Hoàng Thiên Vũ bên cạnh hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, đang lúc Triệu Mạc nghi ngờ, bỗng nhiên Hoàng Thiên Vũ nhìn Diệp Tinh mặt tươi cười nói: "Diệp tiên sinh, không nghĩ đến chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này."

"Quả thật rất trùng hợp." Diệp Tinh gật đầu một cái.

"Diệp tiên sinh?" Lời anh ta vừa dứt, trên mặt Triệu Mạc bên cạnh lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, anh ta không nhịn được hỏi: "Anh Thiên Vũ, anh và Diệp Tinh quen biết nhau sao?"

Hắn biết rõ thân phận của Hoàng Thiên Vũ, bàn về tài lực, Hoàng gia so với Triệu Gia bọn họ mạnh hơn một ít.

Nhưng mà Hoàng Thiên Vũ lại gọi Diệp Tinh là Diệp tiên sinh, điều này hiển nhiên là một loại tôn trọng.

Trong chốc lát, trong lòng Triệu Mạc sinh ra một chút cảm giác không ổn, tựa như mình đã bỏ sót cái gì đó.

"Biết, Diệp tiên sinh là khách quý của Hoàng gia chúng ta đó." Hoàng Thiên Vũ cười nói.

Hắn biết Diệp Tinh không muốn để cho nhiều người biết về y thuật của hắn, cho nên không có nói rõ.

"Khách quý?" trong lòng Triệu Mạc động một cái, nghĩ tới thái độ lúc trước mình đối với Diệp Tinh, trong lòng không khỏi có chút ảo não.

"Diệp tiên sinh, lát nữa tôi có chuyện tìm cậu, không biết cậu có thời gian rảnh không?" Hoàng Thiên Vũ cười nói.

"Có." Diệp Tinh ánh mắt nhìn về phía Triệu Mạc, nói: "Nhưng đợi kiểm tra vẹt xong rồi nói sau."

"Vậy thì tốt." Hoàng Thiên Vũ nhìn Triệu Mạc cười nói: "Triệu Mạc, cậu có thể kiểm tra nhanh một chút không."

"Vẹt của Diệp Tinh về chất lượng tất nhiên tôi yên tâm." Triệu Mạc nghe vậy cười nói, anh ta tùy tiện kiểm tra hai con, liền cười nói: "Diệp Tinh, những con vẹt này chúng tôi nhận, hôm qua công ty nhận được một khoản tiền, lát nữa tiền sẽ gửi cho cậu."

"Được." Diệp Tinh gật đầu một cái.

"Triệu Mạc, việc giữa chúng ta nói xong hết rồi, sau này sẽ có người chuyên môn kí hợp đồng cùng các cậu, tôi còn có chút việc tìm Diệp tiên sinh, cũng không ở chỗ này nữa." Hoàng Thiên Vũ nghe được hai người xong liền đi lên phía trước nói.

Lên tiếng chào, Hoàng Thiên Vũ và Diệp Tinh liền đi về một hướng khác. Trong sân, chỉ còn Triệu Mạc đang đứng, tâm trạng không ngừng biến hóa.

Sau đó anh ta nhanh chóng tiến vào khách sạn, tìm Triệu Sơn Nham.

"Ông nội, hai mươi con vẹt xám châu Phi đã giải quyết xong." Triệu Mạc nói.

" Ừ. Ta biết." Triệu Sơn Nham khẽ vuốt cằm, để ý thấy Triệu Mạc vẫn đứng ở chỗ này, hỏi: "Cháu còn có chuyện gì sao?"

"Ông nội, vừa rồi cháu và Hoàng Thiên Vũ đang trò chuyện, sau đó Diệp Tinh đến, Hoàng Thiên Vũ thấy Diệp Tinh xong liền niềm nở gọi là Diệp tiên sinh..." Triệu Mạc trầm mặc một chút, ngay sau đó kể hết mọi chuyện lại một lần, bao gồm trước đó hắn chuẩn bị đè tiền hàng một tháng sau mới chuyển khoản.

"Trước đây ta nói với cháu thế nào? Không nên xem nhẹ Diệp Tinh, mới hợp tác mấy lần, cháu lại làm như vậy..." Triệu Sơn Nham nhìn Triệu Mạc nhíu mày nói.

"Ông nội, ba mẹ Diệp Tinh chỉ là người bình thường thôi, cháu nào biết..." Triệu Mạc cúi đầu nói.

Thật ra thì đè tiền là chuyện thường, khách sạn Kim Mạc bọn họ cùng rất nhiều thương nhân hợp tác cũng đè tiền như vậy, cố hết sức kéo dài thời gian trả tiền càng lâu càng tốt.

Xã hội hiện đại, tiền mặt lưu động chính là mạch máu vận chuyển của xí nghiệp, ai cũng muốn chiếm dụng tiền vốn của người khác.

Bởi vì trong tay có tiền, như vậy so với tiền vay liên doanh thoải mái hơn nhiều, hơn nữa lại không mất lãi.

Đè tiền hàng cho dù mục đích là gì, đối với xí của mình nhất định là có chỗ tốt.

"Thật may cháu chỉ mới biểu hiện ra, hơn nữa cũng đưa ra lý do, hiện tại chuyển tiền thanh toán đi, đánh giá của Diệp Tinh đối với cháu chác chưa đến mức xấu đi nhiều lắm."

Ngón trỏ và ngón cái Triệu Sơn Nham không ngừng bóp mép bàn.

“ Diệp Tinh này lại có quan hệ với Hoàng gia? Gia cảnh Diệp Tinh dường như không có gì đặc biệt, chí ít ngoài mặt là như vậy."

Triệu Sơn Nham suy nghĩ một chút, phân phó nói: "Cậu đi điều tra Hoàng gia một chút, xem xem gần đây Hoàng gia có thay đổi gì không?"

...

Trong một phòng VIP của khách sạ nào đó, Hoàng Thiên Vũ cười nói: "Diệp tiên sinh, không nghĩ tới vẹt tôi yêu cầu lại tới từ trong tiệm thú cưng của cậu.."

Vừa rồi anh ta tò mò hỏi thăm một chút những con vẹt kia.

"Trùng hợp thôi." Diệp Tinh dửng dưng trả lời, hắn nhìn lại Hoàng Thiên Vũ nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hoàng Thiên Vũ thu lại một chút, nghiêm túc nói: "Diệp tiên sinh, độ khó của trị ung thư phổi so với ung thư gan thế nào?"

Diệp Tinh như có điều suy nghĩ nhìn Hoàng Thiên Vũ một chút, nói: "Nếu như hai người bệnh tình như nhau, độ khó hơn cũng gần như nhau."

Nghe thấy Diệp Tinh nói, trên mặt Hoàng Thiên Vũ nhất thời nở một nụ cười, anh nói thẳng: "Diệp tiên sinh, ông nội tôi biết một người, nhưng người đó bị ung thư phổi giai đoạn cuối, không biết Diệp tiên sinh có thể giúp ra tay chữa trị một chút được không?"

Anh ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.

Lúc trước đang cùng Triệu Mạc nói chuyện liền nhận được điện thoại của ông nội mình, vốn định sau khi kết thúc việc với Triệu Mạc sẽ liên lạc Diệp Tinh, không nghĩ tới còn chưa liên lạc, hai người đã gặp nhau.

Diệp Tinh trầm tư mấy giây, sau đó nhìn Hoàng Thiên Vũ, bình tĩnh nói: "Chữa trị có thể, nhưng tiền chữa bệnh 100 triệu, trước khi chữa trị gửi 5 triệu tới tài khoản của tôi, mỗi lần chữa trị sau đó gửi vào 10 triệu."

Diệp Tinh cũng không phải người lương thiện gì, chỉ riêng nhân sâm dược hiệu tám trăm năm đã rất hiếm thấy, càng không cần phải nói tiêu phí tinh lực của hắn.

Giúp chữa bệnh ung thư, tất nhiên là được, nhưng giá cả sẽ phải tương xứng mới được.

Dùng hết nhân sâm trong tay hắn, cũng chỉ có thể chữa trị hơn chục người thôi.

Nghe vậy, Hoàng Thiên Vũ gật đầu, nói: "Diệp tiên sinh, chờ một chút, tôi liên lạc vớ gia tộc kia một chút."

"Anh cứ tự nhiên." Diệp Tinh gật đầu một cái.

Trước đây hắn đã nói với Hoàng Thành Đống, sau này tiền chữa bệnh ít nhất cũng phải 100 triệu, nếu Hoàng Thiên Vũ đến tìm hắn, vậy người mắc bệnh ung thư khẳng định thuộc về nhà giàu cao cấp.

Không tới mười giây, điện thoại liền bị cúp, Hoàng Thiên Vũ nhìn Diệp Tinh cười nói: "Diệp tiên sinh, cậu chờ một chút, chắc lát nữa tiền sẽ được chuyển tới tài khoản của cậu."

Bọn họ ở đây, ước chừng qua 10 phút, điện thoại Diệp Tinh reo lên.

Hắn nhìn một chút, trong tài khoản ngân hàng của hắn được gửi tới 5 triệu.

"Tiền đã vào tài khoản." Diệp Tinh gật đầu.

"Nếu đã vậy, vậy bây giờ chúng ta có thể lên đường không?" Hoàng Thiên Vũ mong đợi hỏi.

"Có thể." Diệp Tinh đứng dậy.

Hoàng Thiên Vũ lái xe, tốn một tiếng mới tới một toà biệt thự lớn.

Trước cửa biệt thự có mấy người đang chờ, có đôi nam nữ trung niên, còn có một cô gái xinh đẹp hấp dẫn, một người khác Diệp Tinh cũng quen biết, chính là Hoàng Thành Đống.

"Ông nội, giám đốc Đổng..." Hoàng Thiên Vũ xuống xe, thấy mấy người liền chào hỏi.

"Diệp tiên sinh." Hoàng Thành Đống thấy Diệp Tinh, mặt tươi cười đi lên trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv