Gật đầu một cái, Diệp Tinh không hỏi tiếp, nhưng đã đem cái tên Trương Viễn khắc sâu trong lòng.
Giờ học bắt đầu, thầy giáo giảng bài, nhưng sinh viên phía dưới mạnh ai nấy chơi, hơn một nửa đều đang cúi đầu chơi điện thoại.
Đây cũng là hiện tượng phổ biến ở đại học.
Hai tiết kết thúc, thời gian hiện tại khoảng hơn bốn giờ, nhưng bọn họ không có tiết, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư liền đi dạo trong sân trường.
"Diệp Tinh, bệnh tình bác gái bây giờ thế nào?" Lâm Tiểu Ngư quan tâm hỏi.
Trước mặt tất cả bạn học, cô cũng không hỏi trực tiếp.
"Đã khoẻ rồi." Diệp Tinh cười nói.
"Khoẻ rồi?" trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ kinh ngạc. Ung thư gan giai đoạn cuối cũng có thể chữa dễ dàng như vậy?
"Lần này anh tới núi Trường Bạch là đi tìm nhân sâm..." Diệp Tinh đem chuyện lúc trước nói cho ba mẹ nói lại cho Lâm Tiểu Ngư nghe một lần.
Nghe Diệp Tinh nói xong, Lâm Tiểu Ngư mặc dù có chút ngạc nhiên về phương pháp chữa trị của Diệp Tinh, nhưng trong mắt càng nhiều hơn chính là sự vui mừng, nói: "Tốt quá."
Trên mặt Diệp Tinh mang theo nụ cười, những thứ này hắn sẽ không giấu giếm Lâm Tiểu Ngư.
Còn về chuyện tiệm thú cưng, hắn có ý nghĩ riêng của rmình.
"Còn mười mấy ngày nữa là sinh nhật của Tiểu Ngư, nhưng vẫn chưa phát hiện thú chiến." trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Hắn giấu diếm tiệm thú cưng, chính là vì tìm thú chiến có lực công kích, sau đó tặng Lâm Tiểu Ngư làm quà sinh nhật. Nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.
Tất nhiên, Diệp Tinh đã chuẩn bị sẵn món quà khác, nếu như không tìm được thú chiến, nhất định phải đưa cái lễ vật khác chứ.
Món quà đầu tiên sau khi sống lại, hắn khẳng định muốn tặng cô một món quà tốt nhất.
Bất tri bất giác hai người đã đến gần sân vận động của trường học.
Lúc này bên kia có 5 chàng trai ôm bóng rổ đi tới.
Những chàng trai này đều mặc áo ba lỗ vận động, cánh tay để trần, bắp thịt phồng lên hấp dẫn một vài nữ sinh.
"Ấy, Trương Viễn, đó không phải là đàn em năm nhất mà lúc trước cậu theo đuổi sao?" Bỗng nhiên, một người nói với chàng trai đẹp trai ở giữa.
"Đàn em đó tên Lâm Tiểu Ngư đúng không nhỉ?"
"Nam sinh bên cạnh là bạn trai cô ấy à? Cho dù không phải, đoán chừng quan hệ cũng rất thân mật."
"Thảo nào Trương Viễn cậu lại thất bại, hóa ra là hoa đã có chủ."
...
Nhất thời, mấy người trêu ghẹo nói.
"Lâm Tiểu Ngư?" Trương Viễn nhìn về phía nữ sinh xa xa kia.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư liền động lòng, sau đó lập tức điên cuồng theo đuổi, nhưng Lâm Tiểu Ngư căn bản không để ý đến anh ta.
Cho dù là hiện tại, anh ta vẫn còn chút ý tứ với Lâm Tiểu Ngư.
"Trương Viễn, muốn đi qua đó một chút hay không?"
"Đúng vậy, người sợ bị so sánh, nói không chừng cậu so sánh với bạn trai Lâm Tiểu Ngư một chút, Lâm Tiểu Ngư sẽ thích cậu cũng nên?"
"Tôi cảm thấy hay là thi đấu với bạn trai Lâm Tiểu Ngư một trận bóng rổ đi, dựa vào kỹ năng của Trương Viễn cậu hoàn toàn có thể ngược cậu ta một chút. cậu ứng chiến sẽ bị ngược, không ứng chiến sẽ chứng tỏ mình nhát gan."
...
Mấy người động viên, ngược lại ôm tâm tình muốn xem trò hay.
"Được!" Trương Viễn rõ ràng bị thuyết phục, ôm bóng rổ đi tới trước mặt Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư.
"Lâm Tiểu Ngư." trên mặt anh ta mang vẻ tươi cười nói: "Không ngờ lại gặp cô ở nơi này.”
"Trương Viễn, anh tới đây làm gì?" Nụ cười trên mặt Lâm Tiểu Ngư biến mất, bình tĩnh hỏi.
"Ở phía xa nhìn thấy cô, tới đây chào hỏi." Trương Viễn tùy ý nói, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Tinh, nghi ngờ hỏi: "Vị này là?"
"Tôi là bạn trai Tiểu Ngư." Diệp Tinh nhìn thanh niên trước mặt, sắc mặt lãnh đạm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Trương Viễn vỗ đầu, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chẳng trách trước đó Tiểu Ngư vẫn luôn từ chối tôi, hóa ra là có bạn trai rồi."
Anh ta quan sát Diệp Tinh một chút, sau đó cười nói: "Trông khá đẹp trai, nhưng gầy quá.”
Vóc người Diệp Tinh cũng thuộc tầm trung, nhưng so với đám người ngyaf ngày chơi bóng rổ bọn họ, quả thực là hơi gầy.
"Anh có việc gì?" Diệp Tinh nhìn Trương Viễn, bình tĩnh hỏi.
Trương Viễn cười một tiếng, nói: "Người anh em, tôi tới đây là muốn mời cậu chơi một trận bóng rổ, có hứng thú so tài một chút không? Nam sinh hẳn là biết chơi bóng rổ chứ?"
"Không có hứng thú." Nghe vậy, Diệp Tinh trực tiếp lắc đầu một cái.
"Cậu không dám sao?" khóe miệng Trương Viễn lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Vậy đi, chỉ cần cậu cảm được ba quả bóng của tôi, tôi liền thừa nhận cậu có tư cách trở thành bạn trai của Lâm Tiểu Ngư."
Lâm Tiểu Ngư không nói gì, còn Diệp Tinh lại nghi ngờ hỏi: "Anh có vai vế gì? Việc của bọn tôi liên quan gì đến anh?"
"Cậu!!!" Nụ cười trên mặt Trương Viễn nhất thời biến mất.
"Diệp Tinh, chúng ta đi thôi." Lâm Tiểu Ngư kéo Diệp Tinh, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Trương Viễn một cái.
Bọn họ xoay người rời đi, còn nụ cười trên mặt Trương Viễn thì hoàn toàn đông cứng lại
Coi thường, lại bị coi thường!
Lúc trước khi theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, Lâm Tiểu Ngư rất lạnh nhạt, căn bản không để ý tới anh ta, coi anh ta như không tồn tại, hiện tại Diệp Tinh cũng vậy, anh ta nghĩ tới chuyện trước kia, tức giận trong lòng lập tức dâng lên tận não.
Anh ta là nhân vật quan trọng trong trường, tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được bị người khác coi thường?
"Nhóc con, Trương Viễn tôi khiêu chiến cậu, chỉ hai người chúng ta." Trương Viễn trầm giọng nói.
Có điều, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư căn bản không quay đầu.
"Hừ!"
Trong lòng tức giận dưới, bóng rổ trong tay Trương Viễn không nhịn được trực tiếp ném về phía Diệp Tinh.
"Rầm!"
Nhưng mà, khi quả bóng đến gần Diệp Tinh, Diệp Tinh bỗng nhiên xoay người, chân phải đá một cái, cú đá này làm bóng rổ bay ngược về với tốc độ cực nhanh, đập lên chân anh ta trước khi anh ta kịp phản ứng.
"A!!!"
Trương Viễn nhất thời che chân kêu thảm thiết.
"Nhóc con, tìm chết à."
"Dám đánh anh em chúng tôi?"
...
Bốn người khác thấy vậy, trên mặt nhất thời lộ ra tức giận, nhanh chóng chạy tới huy động quả đấm, rõ ràng chuẩn bị liên hiệp đánh Diệp Tinh.
Một chàng trai trong lúc đang chạy dùng sức ném bóng rổ tới.
Nhưng mà, quả bóng rổ trực tiếp bị tay phải Diệp Tinh bắt được.
"Bùm!"
Ánh mắt Diệp Tinh lạnh nhạt liếc nhìn bốn người, sau đó tay phải dùng sức, quả bóng rổ vang lên một tiếng nổ cực lớn, biến thành mảnh vỡ.
" Mẹ kiếp, bóng rổ bị bóp vỡ."
"Người anh em kia sức lực thật lớn!"
...
Một số người xung quanh nghe thấy âm thanh, ánh mắt nhìn tới, thấy mảnh vụn bóng rổ, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một vài nữ sinh nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt hiện lên hào quang, nam sinh kia nhìn thì gầy yếu nhưng không ngờ sức lực lại mạnh như vậy, thật hấp dẫn.
"Cái tên Trương Viễn này bình thường phách lối ngang ngược, không có việc gì lại thích dùng bóng rổ ngược người khác, giờ cuối cùng cũng đụng phải hòn đá cứng."
Rõ ràng một số người không ưa Trương Viễn, nhìn có chút hả hê nói.
"Sức... sức lực này sao lại lớn vậy?"
Không chỉ người bên cạnh, bốn người đang vọt tới Diệp Tinh cũng giật mình đứng sững lại.
"Các anh mới nói tôi tìm chết đúng không?" Diệp Tinh lạnh lùng nói.
"Bụp!"
Chân phải giơ lên, cả bốn người bị đá trúng, kêu thảm một tiếng, tất cả đều bay ra ngoài, sau đó đập mạnh xuống đất.
Nhìn Trương Viễn đang gào thảm phía xa, trong mắt Diệp Tinh hiện lên ánh sáng lạnh.
Lâm Tiểu Ngư ở đây, hắn vốn không muốn lập tức tìm Trương Viễn gây phiền toái, nhưng Trương Viễn lại chủ động khiêu khích, vậy hắn tự nhiên sẽ giải quyết trước thời hạn.