Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 308: Cái chết của Diệp Tinh



Chờ đến khi tiếp cận bờ ruộng nhà Đàm Nguyên Nguyên, khí lưu màu xám trong đầu Diệp Tinh dao động một chút, sau đó một cỗ khí tức nguy hiểm khó hiểu bị hắn cảm nhận được.

"Đây là?"

Trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ.

Ánh mắt hắn nhìn về phía một chỗ, nơi truyền đến nguy hiểm chính là bờ ruộng nhà Đàm Nguyên Nguyên bên kia. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

- Xảy ra chuyện gì sao? Diệp Tinh trong lòng nhất thời hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Hắn nhìn Lâm Tiểu Ngư, trực tiếp nói: "Tiểu Ngư, em ở lại chỗ này, bọn Nguyên Nguyên, Lý Dương tựa hồ có tình huống phát sinh, anh đi xem một chút."

Hắn hiện tại đã đột phá qua hoàng cảnh, mà thực lực của Lâm Tiểu Ngư chỉ có sơ kỳ hoàng cảnh, thực lực của hai người chênh lệch rất nhiều lần, ngay cả hắn cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm, Lâm Tiểu Ngư tuyệt đối ngăn không được.

Nói xong, thân ảnh hắn xẹt qua, nhanh chóng bay về phía đó.

"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư thấy Diệp Tinh nhanh như vậy biến mất không thấy, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ lo lắng, nhưng chỉ có thể nghe Diệp Tinh nói chờ đợi tại chỗ.

......

- Chị Nguyên Nguyên, về sau chúng em có thể ở lại chỗ này sao? Lý Dương nhìn ít căn nhà chung quanh một còn chưa bị phá hủy, cười nói.

"Đương nhiên có thể." Đàm Nguyên Nguyên gật gật đầu, cười nói.

"Được rồi, Đại Mập, Tiểu Hầu Tử... Hành động thôi!" Lý Dương dặn dò mấy đứa trẻ.

- Anh Dương Dương, chúng ta biết!

- Những chuyện này chúng em rất thuần thục!

......

Những đứa trẻ khác vội vàng nói.

Một nhóm trẻ em đang bận rộn.

Đàm Nguyên Nguyên lẳng lặng nhìn, nắm viên cầu trong bàn tay, nhìn chung quanh còn mang theo một chút tình cảm quen thuộc, trong mắt có một tia hoài niệm.

"Ừm?"

Bỗng nhiên ánh mắt của cô nhìn về phía xa xa, ở nơi đó, thân ảnh của một người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, nhìn như rất xa, nhưng một bước chân đã đi tới nơi này.

Người đàn ông thân cao chừng ba mét, rất cường tráng, làn da hiện ra màu xanh, trên đầu có một sừng, trên người mặc một thân áo giáp màu đen cổ xưa, chân đeo lên một đôi giày chiến tranh màu vàng, ánh mắt giống như không chứa bất kỳ tình cảm nào nhìn về phía nơi này.

Có một la bàn kỳ lạ trong tay anh ta.

Nhìn thấy người này, trong mắt Đàm Nguyên Nguyên còn có đám người Lý Dương bận rộn xa xa nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.

Người trên trái đất tuy rằng màu da bất đồng, nhưng chỉnh thể vẫn không sai biệt lắm, thế nhưng người đàn ông trước mắt là da màu xanh, chiều cao còn đạt tới ba mét, thậm chí có sừng cũng có một cái duy nhất, điều này cùng đặc điểm ngoại hình con người trên trái đất rất không giống nhau.

"Căn cứ theo thông tin chỉ dẫn, không gian thuật hẳn là ở chỗ này." Người đàn ông cổ quái đứng ở chỗ này, sau đó nhìn về phía một chỗ, tay phải chỉ ra.

Brừ...

Nhất thời, một cánh cửa kì dị nhanh chóng xuất hiện ở một chỗ.

"Rầm rầm!"

Sau khi xuất hiện, màn hình trên cổng thông tin này cũng biến mất.

"Quả nhiên ở chỗ này." Người đàn ông cổ quái vung tay phải lên, sau đó một viên cầu tản ra dao động kỳ dị xuất hiện, ở dưới viên cầu này, hư không đều trở nên vặn vẹo, bóp méo.

Viên cầu này trong nháy mắt bị người đàn ông cổ quái này nắm trong tay.

Ý thức chìm vào trong đó, trong mắt người đàn ông cũng lộ ra một tia mừng rỡ.

- Hao phí tinh lực lớn như vậy, không gian thuật này sẽ thuộc về mình! Tay phải anh ta lật một cái, trực tiếp đem bảo vật này thu hồi.

- Bảo vật trong cánh cửa? Trong mắt Đàm Nguyên Nguyên đầu tiên là vô cùng khiếp sợ, nhưng nhìn thấy thứ này, trong lòng Đàm Nguyên Nguyên nhất thời lo lắng.

Lúc trước thấy Diệp Tinh rất coi trọng đối với cánh cửa này, đối với bảo vật trong đó khẳng định cũng rất cần. Nói không chừng viên cầu này chính là bảo vật Diệp Tinh cần.

Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn tiến lên một bước, nói: "Đây là đồ của chúng tôi, anh không thể lấy đi."

Thế nhưng, người đàn ông kia chỉ liếc mắt nhìn một cái.

- Oanh!

Đàm Nguyên Nguyên chỉ cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình trong nháy mắt toàn bộ bị nghiền nát, cô ngơ ngác đứng ở trên bờ ruộng, tựa hồ nhìn thấy Diệp Tinh xa xa cấp tốc chạy tới.

"Nguyên Nguyên."

Diệp Tinh đang nhanh chóng chạy tới, cảm thụ được sinh mệnh trên người Đàm Nguyên Nguyên nhanh chóng trôi qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Hắn cũng nhìn thấy người đàn ông cổ quái có khuôn mặt lạnh lùng kia.

Sau đó, có một âm thanh vô cùng lạnh như băng từ trong miệng người đàn ông nói ra, nhưng mà Diệp Tinh lại nghe không hiểu.

Thế nhưng, trong nháy mắt Diệp Tinh cảm thấy một trận uy áp khủng bố truyền đến trong đầu mình, điên cuồng áp bách hắn.

Dưới cỗ uy áp này, hắn hoàn toàn cảm giác được bản thân nhỏ bé biết chừng nào.

Hắn là đệ nhất cường giả thế giới, lại đột phá qua cả hoàng cảnh, nhưng hiện tại cảm giác mình giống như là một con kiến hôi, đang đối mặt với bầu trời, không có bất kỳ lực ngăn cản nào.

Đây tuyệt đối là áp bức cấp độ sinh mệnh!

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía Lý Dương đang nhìn hắn, muốn nói cái gì đó, lại trơ mắt nhìn thân thể Lý Dương ngã xuống.

Ngoài ra còn có những đứa trẻ bên cạnh Lý Dương, tất cả đều ngã xuống.

Diệp Tinh há miệng, muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv