Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 273: Hổ phách màu vàng 2



"Đây là cái gì?" Diệp Tinh trong lòng hơi kinh hãi.

Chỉ là một giọt máu tươi bị bao bọc lại làm cho hắn cảm thấy thót tim, thực lực của hắn hiện tại chính là hoàng cảnh, hiện tại tuyệt đối là người mạnh nhất trái đất này.

Trong lòng nghĩ nghĩ, Diệp Tinh trực tiếp đem thứ này cầm vào trong tay, gật gật đầu nói: "Cái này tôi nhận, tôi có thể dẫn các người đi Tây An."

"Thật tốt quá."

Nghe vậy, trên mặt Đổng Đại Chí cùng Đổng Minh Viễn đều lộ ra vẻ kích động. Bọn họ cũng có loại tín nhiệm khó hiểu đối với Diệp Tinh, dù sao Diệp Tinh sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, thậm chí còn dự đoán trước được nguy hiểm, có Diệp Tinh ở đây, tận thế đen tối này tựa như cũng không phải thứ gì rất đáng sợ.

Qua một giờ, mưa đá rốt cục dừng lại, mà Diệp Tinh trực tiếp lái chiếc xe tải kia, một đoàn sáu người toàn bộ đi Tây An.

- Rống!

Chiếc xe đang di chuyển đều đều trên đường cái thì xa xa truyền đến tiếng gầm giận dữ của dị thú, nhưng sắc mặt Diệp Tinh lại rất bình tĩnh, tiếp tục đi tới.

Vị trí hàng ghế sau, Đổng Nguyệt lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng của Diệp Tinh, trong lòng lại rất phức tạp.

"Trước kia mình làm sao có thể cảm thấy Diệp Tinh chán ghét vậy cơ chứ?"

Trước kia, cô ta cảm thấy mỗi khi mình nghe được tên Diệp Tinh liền cảm thấy phiền, thậm chí lúc Diệp Tinh trị liệu cho ông nội, cô còn tìm Chu Vũ Huyên cũng thích hạ thấp Diệp Tinh để nói xấu hắn.

Thế nhưng ban nãy khi một nhà ba người cô ta gặp phải tuyệt vọng, người cứu bọn họ lại chính là Diệp Tinh, hiện tại cũng là Diệp Tinh đưa bọn họ đi Tây An.

Nhớ tới một vài chuyện trước kia, trong mắt Đổng Nguyệt không khỏi trở nên có chút ảm đạm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chiếc xe cuối cùng đã đi vào lãnh thổ của Tây An.

Đợi đến một chỗ đông người, Diệp Tinh liền bảo đám người Đổng Đại Chí xuống xe.

- Đổng lão gia tử, chúng ta ở chỗ này tách ra đi!

Tuy rằng Đổng gia nghèo túng, nhưng tài chính còn có chút, hiện tại Tây An còn rất ổn định, bằng vào tài lực của bọn họ ở chỗ này tìm một nhà để mua vẫn không khó.

- Cậu Diệp, lần này cám ơn cậu rất nhiều! Đổng Đại Chí cảm ơn nói.

"Tôi có thu thù lao." Diệp Tinh bình tĩnh nói, "Tây An hiện tại còn rất an toàn, các người tùy lúc mà chú ý nguy hiểm. Bây giờ trên thế giới này không có nơi nào là hoàn toàn an toàn hết.” - Nói vài câu Diệp Tinh liền chuẩn bị rời đi.

"Diệp Tinh." Còn chưa bước được một bước, bỗng nhiên âm thanh của Đổng Nguyệt vang lên, cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Tinh.

"Có việc gì không?" Diệp Tinh nghi hoặc hỏi.

Đổng Nguyệt nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng phức tạp, cô ta cắn răng sau đó khom lưng nói: "Chuyện trước kia xin lỗi, tôi ở chỗ này trịnh trọng xin lỗi cậu."

Nghĩ đến trước kia lúc nào cũng châm chọc khiêu khích Diệp Tinh, Đổng Nguyệt trong lòng liền rất hối hận.

"Không có việc gì." Diệp Tinh khoát tay.

Hắn không nói thêm gì, trực tiếp lên xe, lái về phía xa.

Nơi này chỉ còn lại Đổng Nguyệt yên lặng đứng thẳng.

“Tiểu Nguyệt, đi thôi." Đổng Minh Viễn đi tới trước mặt con gái của mình, thở dài một hơi nói.

Ông ta nhìn bầu trời tối tăm ở nơi xa xôi Tây An, trong lòng im lặng.

Bây giờ việc của bọn họ là xem xét làm thế nào để sống sót trong ngày tận thế đen tối này.

......

Trong tiểu khu Thư Hương, Diệp Kiến Lâm đẩy một chiếc xe lăn, cười ha hả chào hỏi những người xung quanh.

Trên xe lăn có một thanh niên đang ngồi, nhìn khuôn mặt thì chính là Diệp Phong, chẳng qua lúc này dưới đầu gối Diệp Phong đã bị cắt bỏ toàn bộ.

Chỉ là trên mặt cậu ấy cũng không có vẻ uể oải gì.

"Ba, ang Diệp Tinh đi ra ngoài đã hơn hai ngày rồi đúng chứ?" Diệp Phong nhịn không được hỏi.

"Ha ha, Tiểu Phong, câu này con đã hỏi mấy chục lần rồi đó." Diệp Kiến Lâm cười nói.

Diệp Phong ngượng ngùng cười cười.

Trong lòng cậu lúc này rất phức tạp, vừa nghĩ Diệp Tinh sẽ nhanh chóng trở về, lúc về sẽ mang theo trái cây thần kỳ kia,cậu lại muốn Diệp Tinh trên đường đi chậm một chút, chú ý một chút, an toàn là trên hết.

Hiện tại thế giới biến thành như vậy, cậu biết thực lực của Diệp Tinh rất mạnh, thế nhưng chỉ sợ nhỡ đâu có nguy hiểm gì không biết xuất hiện.

Ánh mắt người xung quanh thỉnh thoảng nhìn ra, Diệp Phong biết ánh mắt của bọn họ là ý gì, nhưng lại hơi cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy.

Cậu hiện tại tàn phế, cậu biết người khác sau ở lưng nhất định chỉ trỏ cậu.

"Ăn cơm thôi." Xa xa, Trương Lan đi tới hô to.

Bà ấy nhìn hai chân trống rỗng của con trai mình, trong lòng nhất thời có một cảm giác chua xót dâng lên.

Con trai mình mới mười mấy tuổi, nếu như cả đời đều như vậy, như vậy nhân sinh liền hoàn toàn bị hủy hoại.

"Mẹ, hôm nay ăn gì thế?" Diệp Phong cười nói.

"Hôm nay mẹ nấu..." Trương Lan đẩy xe lăn, không ngừng nói cái gì đó.

Rất nhanh một nhà ba người bọn họ đều về đến nhà, lúc này Diệp Thiến Thiến cũng ở đây.

Mấy món ăn đơn giản trên bàn lại tản ra từng đợt hương thơm.

Hiện tại khu vực này do Diệp Tinh quản lý, vấn đề ăn uống tự nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.

"Kiến Lâm." Cửa phòng mở ra, sau đó Diệp Kiến An và Lưu Mai đi vào.

"Anh." Diệp Kiến Lâm hô: "Thiến Thiến nấu chút đồ ăn, anh và chị dâu cùng nhau nếm thử một chút."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv