Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 270: Mài giũa tiểu đồ Đệ 2



Hoàng cảnh cần linh lực vô cùng khổng lồ, kiếp trước Diệp Tinh cũng chỉ là ở sơ kỳ của hoàng cảnh, cho nên hiện tại tốc độ tu luyện của hắn chậm lại, mỗi một ngày đạt tới thân thể hấp thu linh lực bão hòa liền không hấp thu nữa, chỉ là cái này cũng rất dễ dàng tạo thành thương tổn không xác định đối với thân thể.

Cho dù như vậy, tốc độ tu luyện của Diệp Tinh cũng tuyệt đối nhanh hơn bất kỳ kẻ nào, hắn đang không ngừng đến gần trung kỳ hoàng cảnh.

Tu luyện hơn nửa giờ, Diệp Tinh liền ngừng lại, khả năng hấp thu linh lực của thân thể hắn hoàn toàn đạt tới bão hòa.

"Lộp bộp!"

Bên ngoài thanh âm mưa đá va chạm không ngừng vang lên, nhìn bộ dáng này có vẻ tạm thời sẽ không ngừng.

"Phòng bếp ở đâu nhỉ?"

Tu luyện xong, Diệp Tinh bắt đầu cẩn thận dò xét căn nhà, hắn đi vào phòng bếp, nhìn thấy gas, máy hút mùi và các thứ khác, thậm chí còn có một ít gia vị lộn xộn.

"Xem ra người ở chỗ này hẳn là rời đi rồi, chỉ là có thứ gì không mang đi được đành phải để lại nơi này."

Nhìn tủ lạnh một chút, lúc này bên trong tủ lạnh hoàn toàn là trống rỗng.

Diệp Tinh suy nghĩ một chút, lấy ra mấy miếng thịt, còn có một ít rau củ, dầu, muối các loại đồ vật.

Từ Thượng Hải xuất phát đi Tây An, sau đó an bài xong lại đi Bắc Kinh, hiện tại lại trở về, đều đã qua gần ba ngày.

Lúc đói Diệp Tinh cũng chỉ ăn một ít thịt khô.

Tuy rằng ăn hay không ăn đồ nóng mà nói không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng trước kia quen ăn đồ nóng, hiện tại ăn toàn đồ khô, đồ nguội luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Hiện tại bên ngoài đi không được, hắn tiếp tục tu luyện cũng vô dụng, nơi này có phòng bếp làm sẵn, Diệp Tinh quyết định nấu chút đồ ăn.

Đun nóng chảo, sau đó đổ dầu, đặt vài miếng thịt xuống chảo, nhất thời một mùi thơm ập đến.

Hứa Quân và Hứa Tiểu Kỳ ngửi thấy mùi hương này, không ngừng nuốt nước miếng, đứng ở ngoài phòng bếp trông mong nhìn.

Vào những lúc bình thường, những món ăn này có thể không quan tâm, phải có cha mẹ dỗ dành mới ăn một ít, nhưng ăn bánh mì hai ngày, ngửi thấy mùi thơm của các món ăn gia đình, bọn họ chắc chắn không thể chịu đựng được.

Mất một thời gian thịt mới được nấu xong, sau đó Diệp Tinh nấu thêm một quả cà tím, thêm mấy loại rau xanh đem tất cả xào lên.

Nấu thịt có chút phiền, nhưng nấu rau lại rất nhanh.

- Nấu xong rồi! Diệp Tinh bưng thức ăn lên, ngoài ra còn có một nồi cơm.

"Ăn cơm đi." Diệp Tinh đơm cho Hứa Quân, Hứa Tiểu Kỳ mỗi đứa một chén cơm, sau đó cùng nhau ăn.

Đồ ăn nóng hổi vào bụng, Diệp Tinh chỉ cảm thấy một trận cảm giác thoải mái truyền đến.

"Sư phụ, thật ngon." Đôi mắt hạnh phúc của Hứa Tiểu Kỳ đều nheo lại, ăn một cọng rau xanh cũng không nỡ nuốt xuống.

"Ăn ngon liền ăn nhiều một chút." Diệp Tinh cười nói.

Hắn nấu một lượng đủ thức ăn, cho dù ăn không hết, cũng có thể trực tiếp thu vào trong nhẫn không gian, dù sao cũng sẽ không hỏng.

"Ừm." Hứa Tiểu Kỳ dùng sức gắp đầu một chút.

Bên cạnh, Hứa Quân cũng ăn như hổ đói.

"Hửm? Có người?"

Chờ qua mười mấy phút, bỗng nhiên Diệp Tinh cau mày nhìn về phía bên ngoài.

Có động tĩnh truyền đến.

Trên đường phố, một chiếc xe tải đang được lái, lúc này có một số người trên xe tải.

"Anh Cường, bên ngoài mưa đá rồi." Lúc này tài xế lái xe bỗng nhiên nói.

"Lộp bộp!" Bên ngoài từng đạo mưa đá đập vào cửa sổ xe, phát ra từng đạo tiếng vang.

- Vậy tìm một chỗ nhanh chóng tránh một chút! Ngồi ở hàng ghế sau, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi nói.

Người đàn ông này đầu trọc, trên mặt còn có một vết thương, vẻ mặt vô cùng hung ác.

- Khụ khụ!

Bỗng nhiên, trên xe một trận ho khan dồn dập vang lên, một ông lão ở vị trí phía sau sắc mặt tái nhợt, không ngừng ho khan.

"Mẹ nó, lão già, sao còn chưa ho chết?" Người đàn ông đầu trọc nhìn ông lão này, nhịn không được thấp giọng mắng.

- Dừng xe, ta muốn đem lão già này ném ra ngoài!

Khụ khụ một hồi, người đầu trọc này thật sự chịu không nổi, tức giận nói.

Nhưng một cô gái bên cạnh ông lão lại lạnh lùng nói: "Ông dám động vào ông nội tôi một chút, tôi lập tức chết ở chỗ này."

Cô gái này diện mạo thanh lệ, trên người còn mặc quần áo hàng hiệu, chẳng qua sắc mặt thoạt nhìn rất kém, trong mắt tràn đầy vẻ buồn bã.

"Được, tôi không động, tôi không động nữa là được chứ gì." Người đàn ông đầu trọc nhìn cô gái này, lập tức thay đổi ngữ khí, vội vàng gật đầu nói: "Nhưng mà đã nói trước rồi, tôi dẫn các người đi Tây An, còn cô làm người phụ nữ của tôi."

"Tôi đã nói tự nhiên sẽ làm được." Cô gái cắn môi gật đầu.

"Ha ha, lão Dư, nhanh tìm một chỗ có thể tránh mưa đá." Người đàn ông đầu trọc lớn tiếng phân phó.

Nghe giọng điệu của ông ta ngược lại có chút khẩn cấp.

"Vâng, anh Cường." Người đàn ông lái xe cười hắc hắc.

Vị trí hàng ghế sau, ông lão cố nén ho khan, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, cháu không cần quản lão già như ông, ông đều là lão xương này, sắp chết rồi."

"Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, ba và ông nội con vốn đáng chết."

Bên cạnh cô gái còn có một người đàn ông trung niên, ông ta cũng thở dài một hơi nói.

Nhìn cánh tay ông ta dùng quần áo rách bọc lại, hiển nhiên là bị thương.

"Ông nội, ba, hiện tại mẹ đã không còn nữa, chúng ta vô luận như thế nào cũng phải sống sót." Cô gái cắn răng nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv