“Kim Khảm đại nhân.” Diệp Tinh nhìn người đàn ông trung niên, đột nhiên lên tiếng: “Hiện tại ta đang tiến hành một hạng mục nghiên cứu, không thể thiếu đứa bé này được, ta có thể khẩn cầu đại nhân đổi một nô lệ khác không?”
Bốn phía yên lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Tinh.
“Đội trưởng Ngạn Quân làm sao thế? Sao tự nhiên lại lên tiếng vào lúc này?” . Tìm đọc 𝐭hêm 𝐭ại + Tr𝑈m𝐭r𝑢𝐲ệ𝓃.V𝑵 +
“Anh ta không biết tính tình Kim Khảm đại nhân không tốt, ghét nhất là người khác can thiệp vào quyết định của mình sao?”
Những thị vệ tộc Hạt Nguyên đứng xung quanh rất tò mò.
“Đổi người khác?” Kim Khảm nhìn về phía Diệp Tinh.
“To gan, Ngạn Quân, đây là việc lớn của tộc quần, đến phiên ngươi lên tiếng à? Ta bình thường dạy dỗ ngươi thế nào? Ngươi quên hết rồi sao?” Kim Khảm còn chưa nói gì thì Không Sa La đã phẫn nộ quát lên.
Ông ta từ khi đến đây đã vô cùng thất vọng, đệ tử mình tâm đắc nhất lại không đi tiến hành nhiệm vụ mà lại ở lại khu đầy tớ.
Bây giờ Ngạn Quân lại còn dám mở miệng bảo Kim Khảm thay người?
Phải biết rằng số lượng người của tộc Hạt Nguyên bọn họ rất ít, muốn duy trì tộc quần mạnh mẽ thì không chỉ dựa vào cường giả mà còn dựa vào nô lệ.
Quy tắc này cho đạo chủ tộc quần lập ra, đến cả bọn họ cũng không thể vi phạm.
“Ngạn Quân, còn không mau xin lỗi. Chẳng lẽ ngươi muốn để Kim Khảm đại nhân và sư phụ Không Sa La tức giận sao?” Ma Hồ đứng bên cạnh vội vàng nói, gương mặt còn mang theo vẻ lo lắng.
Nhưng trong lòng anh ta lúc này lại mừng rỡ như điên.
“Tên Ngạn Quân này bị ngu à? Tự nhiên lại dám chống đối Kim Khảm đại nhân. Ai mà không biết trong giới cường giả Bất tử cảnh, Kim Khảm đại nhân là người có quyền thế nhất chứ?” Ma Hồ hưng phấn vô cùng.
Trong tộc Hạt Nguyên, Không Sa La phụ trách chuyện bồi dưỡng dạy dỗ, còn Kim Khảm phụ trách tất cả mọi việc bên trong tộc, quyền thế ngút trời!
Trong lòng Diệp Tinh lạnh như băng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Hi vọng Kim Khảm đại nhân khai ân, ta chỉ cần một tháng thôi.”
Diệp Tinh biết tình huống cụ thể ở nơi này, hắn không lên tiếng không được.
Căn cứ theo quy định của tộc Hạt Nguyên, mười phút nữa là các nô lệ sẽ phải xuất phát đi tìm bảo vật. Sau khi đến khu vực tìm kiếm bảo vật thì sẽ có thêm những cường giá khác nữa, muốn điều tra gì cũng khó.
Thực ra Diệp Tinh có thể rời khỏi tộc Hạt Nguyên, sau đó tìm đến khu vực di tích, tìm được Bảo Nhi, nhưng nếu như vậy thì nguy hiểm quá lớn. Thân thể của Tiểu Bảo rất kém, chỉ cần xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn là cũng có thể mất mạng, hắn không dám đánh cược.
“Ha ha, khai ân?” Kim Khảm cười lạnh: “Ta khai ân cho ngươi, sau đó ngươi thay ta đi chịu cơn tức giận của Đạo chủ đại nhân à?”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Không Sa La: “Không Sa La, đây chính là thiên tài Chân linh cảnh mạnh nhất trong giai đoạn này mà ngươi nói với ta đấy à?”
Không Sa La nhìn Diệp Tinh, sắc mặt vô cùng u ám, tức giận nói: “Ngạn Quân, ngươi có nghe lọt tai lời ta nói không thế?”
Thấy Ngạn Quân không có phản ứng, Ma Hồ lại vội vàng nói: “Ngạn Quân, còn không mau xin lỗi. Lời của sư phụ ngươi không nghe, chẳng lẽ còn không coi lời của Kim Khảm đại nhân ra gì? Chỉ là một nô lệ thôi mà, nơi này thiếu gì nô lệ, ngươi có thể nghiên cứu với những người khác mà.”
Anh ta nhìn có vẻ như vô cùng lo lắng cho Diệp Tinh, nhưng thật ra là đang gây bất lợi cho Diệp Tinh.
Tất nhiên là những mánh khóe thông thường này sẽ bị Kim Khảm và Không Sa La nhìn thấu, nhưng chính vì nhìn thấu nên lại càng thêm tức giận.
Đúng như Ma Hồ nói, một tên tiểu tử Chân linh cảnh lại có thể coi thường lời bọn họ nói.
Thân là cường giả Bất tử cảnh, phụ trách mọi hoạt động của tộc Hạt Nguyên, bọn họ làm sao cho phép sự việc như thế này xảy ra được?
“Sư phụ Không Sa La, Kim Khảm đại nhân, ta thực sự không thể để cô bé đi được.” Diệp Tinh ngẩng đầu, bình tĩnh nói.
Hắn đã vô cùng áy náy với Tiểu Bảo Nhi rồi, hắn tuyệt đối không cho phép cô bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
“Điên rồi, điên thật rồi, Kim Khảm đại nhân đã nổi giận đến như thế mà đội trưởng Ngạn Quân vẫn có thể nói tiếp được.”
“Kim Khảm đại nhân được đạo chủ tộc quần ban cho quyền sinh sát, cho dù ngài ấy có đánh chết đội trưởng Ngạn Quân ở đây thì cũng không phải chịu bất cứ hình phạt nào.”
“Tại sao anh ta lại cứ phải giữ khư khư đứa bé chưa trưởng thành còn bị bệnh thoi thóp này chứ?”
Những thị vệ vô cùng khiếp sợ, bọn họ cũng cảm nhận được sự tức giận của Kim Khảm, nhưng Ngạn Quân lại không lùi bước chút nào.
“Nếu ta cứ nhất quyết phải mang đứa bé này đi thì sao?” Kim Khảm chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Diệp Tinh. Ánh mắt ông ta hơi híp lại, tỏa ra ánh sáng như loài rắn độc.
Tiểu tử trước mắt không biết trời cao đất dày này lại dám khiêu khích ông ta.
“Không Sa La, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta xử lý Ngạn Quân thì ngươi có ý kiến gì không?”
“Hừ!” Không Sa La hừ lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi có đánh chết Ngạn Quân thì ta cũng không có ý kiến.”
Trên mặt đất, Diệp Tinh nắm chặt tay Bảo Nhi.
Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hư không: “Nếu như ngươi nhất quyết phải đưa người đi, vậy thì để mạng của ngươi lại đây.”
Bùm!
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh chiến đao, chiến đao vung lên, một luồng sáng cực lớn bay ra.