Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 119: Tặng lễ



“Tiểu Ngư.”

Diệp Tinh nhìn cô gái này, giọng nói có chút khàn.

“Nhận được tài nguyên chưa?” Lâm Tiểu Ngư quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Tinh.

“Tôi, tôi có thể tìm được tài nguyên.” Diệp Tinh có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt này của Lâm Tiểu Ngư, đầu hơi nghiêng đi.

Lâm Tiểu Ngư nhìn xuống Diệp Tinh, khóe miệng không che giấu lộ ra vẻ châm chọc, nói: “Diệp Tinh, cậu vẫn như vậy, thu lại lòng tự tôn đáng thương đó của cậu đi, cậu cho rằng chỉ dựa vào bản thân có thể làm được gì tốt hơn trong ngày tận thế đen tối này?”

Tay phải cô giơ ra, một quả cầu tròn mày đó tới trước mặt Diệp Tinh: “Công pháp tu luyện của cậu quá kém, đây là công pháp tu luyện đỉnh cấp hệ hỏa, cô có thể lựa chọn tu luyện, cũng có thể lựa chọn từ bỏ.”

Nói xong, Lâm Tiểu Ngư đi về một phía xa.

Diệp Tinh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói thành lời. Phía xa, bóng dáng cô gái lại dần trở nên mơ hồ, tại gốc cây khô cằn này cũng chỉ còn lại một mình hắn, kí ức còn sót lại của hắn, là ở dưới gốc cây đó, lại không biết xuất hiện một bia mộ lạnh như băng từ lúc nào...

“Diệp Tinh! Diệp Tinh!” Bên tai có một âm thanh trong trẻo vang lên, hình ảnh trước mắt biến mất, một cô gái đáng yêu mặc áo lông xuất hiện trước mặt hắn.

“Tiểu Ngư.” Khóe mắt Diệp Tinh có chút chua xót, hắn ôm cô gái thật chặt ngay lập tức.

Bức tranh trong ký ức như một cơn ác mộng, cắn xé trái tim hắn.

“Sao vậy? Diệp Tinh?” Lâm Tiểu Ngư có chút lo lắng nói.

Diệp Tinh ôm lấy Lâm Tiểu Ngư, cảm nhận sự tồn tại chân thực của cô gái: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không tách rời.”

Lâm Tiểu Ngư ngây ra, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp: “Ừ, vĩnh viễn không tách rời.”

Ngửi được khí tức quen thuộc, cảm nhận nhiệt độ chân thực, trong lòng Diệp Tinh tự nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc.

Tất cả những điều này là cảnh mà trong mơ mới thấy được, vậy mà lại xảy ra một cách chân thực như vậy trước mặt.

Cho dù là mơ, hắn cũng muốn biến thành sự thật!

“Được rồi, Diệp Tinh, anh ôm em không thở nổi nữa rồi.” Lâm Tiểu Ngư nhẹ nhàng vỗ Diệp Tinh một lát.

Diệp Tinh buông cô gái ra, trên mặt tràn ngập nụ cười, nói: “Đi thôi, hôm nay nhà am không có ai, anh muốn tới nhà em tặng lễ*.”

_*Một văn hóa dân gian truyền thống của Trung Quốc._

_*Một văn hóa dân gian truyền thống của Trung Quốc._

“Anh lại chẳng phải họ hàng nhà em, tặng lễ cái gì?” Lâm Tiểu Ngư cười hihi hỏi.

“Con rể tương lai không phải họ hàng à?” Diệp Tinh cười nói.

“Không biết xấu hổ.” Lâm Tiểu Ngư cảm thấy da mặt Diệp Tinh ngày càng dày.

Mang theo một chút đồ, Diệp Tinh lái xe đến nhà Lâm Tiểu Ngư.

Lúc này, nơi đây đã có một chiếc xe đang dừng.

Hơn nữa có mấy người đang đứng ở cửa nói chuyện, hai người trong số đó là ba mẹ Lâm Tiểu Ngư, Lâm Quốc Phú, Trương Quyên.

Ngoài ra còn có bốn người khác, một đôi nam nữ trung niên, còn có một chàng trai, cô gái.

“Yo, em gái, xe ở đâu tới vậy? Mới thế?” Người phụ nữ trung niên nhìn chiếc xe đi tới, ngạc nhiên nói.

“Mẹ, đây là BMW 7-Series đó.” Chàng trai bên cạnh người phụ nữ nhìn thấy chiếc xe đi tới, mắt hiện lên tia sáng.

Nếu là anh ta lái chiếc xe này tới, vậy thì uy phong biết bao?

Đôi vợ chồng trung niên rõ ràng không có kiến thức, hỏi: “Tiểu Hải, BMW 7-Series là xe gì? So với xe của con thì thế nào?”

Điều bà ta tự hào nhất là hiện tại con trai mới hai mấy tuổi nhưng đã mua được chiếc xe hai mươi mấy vạn.

“Mẹ, giá xe BMW 7-Series là tám mươi vạn, đắt hơn xe của con nhiều.” Chàng trai lắc đầu nói.

“Tám mươi vạn? Vậy có thể mua ba chiếc xe của con.” Mặt đôi vợ chồng trung niên lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tám mươi vạn, có thể mua được một ngôi nhà khá rộng ở thị trấn này.

Bên cạnh, Lâm Quốc Phú và Trương Quyên cũng ngây ra, bọn họ nhận ra chiếc xe này, nhưng không ngờ nó đắt như vậy. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Cửa xe mở ra, Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh xuống xe.

“Bác trai, bác gái.” Trong tay Diệp Tinh còn xách một ít quà, cười nói.

“Tiểu Tinh, đứa trẻ này, tới nhà thì tới nhà, còn tặng quà làm gì?” Trương Quyên lập tức bước lên cười nói.

Nhưng trông vẻ mặt bà rõ ràng rất vui vẻ.

“Đây là Tiểu Ngư đúng không?” Lâm Tiểu Ngư nhìn đôi vợ chồng này một cái, không nhận ra.

Trương Quyên gật đầu cười, nói: “Phải, chị, Tiểu Ngư, đây là bác trai và bác gái, còn có anh trai con và chị dâu.”

Lâm Tiểu Ngư gật đầu, lễ phép chào.

“Vị này là?” Người phụ nữ Ngô Lệ nhìn Diệp Tinh hỏi.

“Bạn trai của Tiểu Ngư.” Trương Quyên cười nói, việc con gái mình và Diệp Tinh yêu đương bà biết lâu rồi.

Trước đây phản đối, nhưng bây giờ con gái lớn rồi, bà nhìn Diệp Tinh cũng càng ngày càng vừa ý, quan trọng là Diệp Tinh chưa từng để con gái mình phải chịu tủi thân, tính cách Diệp Tinh bà cũng biết, vậy nên tùy bọn nhỏ thôi.

Hai nhà cách nhau không xa, hiểu rõ rồi bà cũng yên tâm.

“Yo, hiện tại Tiểu Ngư mới đại học năm nhất đúng không? Nhanh vậy đã có bạn trai rồi? Còn có chiếc xe tốt như vậy?” Ngô Lệ đánh giá Diệp Tinh, không biết lời nói ra có ý gì.

Bên cạnh, ba Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên mở miệng, nói: “Diệp Tinh và Tiểu Ngư là bạn cấp hai, cùng nhau học cấp ba, cùng nhau thi đỗ đại học Thượng Hải.”

Bình thường Lâm Phú Quốc cũng chẳng cho Diệp Tinh sắc mặt tốt là mấy, nhưng Ngô Lệ này không biết là chị họ của vợ mình từ đâu tới, vừa tới liền không ngừng khoe khoang chồng mình tốt thế nào, khoe khoang con trai mình giỏi giang ra sao, tuổi còn trẻ đã mua được xe, hơn nữa còn sắp đính hôn, nhà bạn gái rất giàu, đặc biệt tới đây mời bọn họ tham gia.

Nói là mời, nhưng đa số là tới để khoe khoang.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv