Dương lịch năm 2030.
Sắp tới tháng 9 mùa hè nóng bức, vốn phải là không khí nóng bỏng lan tràn, nhưng hiện tại lại có từng đợt không khí lạnh lẽo không ngừng ập tới.
Thời gian trên đồng hồ chỉ hướng 2h chiều, nhưng lúc này mây đen từ đường chân trời lan tràn bao phủ, chỉ còn có một phần khu vực có ánh sáng lóe lên.
Chỗ sâu trong mây đen, hình như có tiếng thú gào khác thường không ngừng truyền ra, hình như muốn biểu hiện mình đang tồn tại.
Đây là một thành phố rất lớn, nhưng hơn nửa thành phố đã bị đổ nát tan hoang, ánh đèn nhấp nháy chớp động khắp nơi.
Mà ở ngoài vùng thành phố này, hoàn toàn là một mảng mây đen.
Đây là một thành phố bị mây đen bao phủ.
"Diệp Tinh, Lân Pha, phía trước truyền tin tức tới, 10 phút sau những dị thú đó sẽ đến nơi này."
Một người đàn ông mặc trên người áo giáp kỳ dị, trong tay nắm một chuôi đao to lớn, đứng ở trên tường thành, ánh mắt nhìn về phía xa trầm giọng nói.
Cách đó không xa còn có hai người đang ngồi.
Một người trong đó là thanh niên tay cầm trường kiếm, thanh niên này trên mặt có hai vết sẹo, nhìn qua có vẻ kinh khủng dữ tợn.
Một người khác chính là người đàn ông trung niên vô cùng cao lớn, cánh tay đỏ bừng đang nắm một cây chuỳ đồ sộ.
"Trong những dị thú kia có hai con hoàng cảnh." Người đàn ông đứng ở trên tường thành, ngóng về nơi xa xăm nói.
Lời vừa nói ra, thanh niên trên mặt có sẹo nhìn chằm chằm Giang Lam Thành nói: "Hai người đối phó một con hoàng cảnh, một con hoàng cảnh còn lại thì giao cho tôi."
Hắn đứng lên, lúc này lại có thể thấy được trên thân thể hắn khắp nơi đều có vết thương.
Sắc mặt hắn trắng bệch, tóc tai rối bời, cả người nhìn rất chán chường.
"Diệp Tinh, 2 con hoàng cảnh yêu thú này thực lực rất mạnh, tôi và Lân Pha ra tay giải quyết một con, sau đó nhanh chóng tới đây giúp cậu." Giang Lam Thành nhìn Diệp Tinh, gật đầu một cái.
"Gào!"
10 phút thoáng cái đã trôi qua, xa xa, truyền tới từng tiếng dị thú gầm gừ, mặt đất rung động, thành phố hình như cũng đang rung rinh theo.
"Chiến đấu!" Giang Lam Thành giận dữ hét.
Bóng người hắn bạo động, nhanh chóng xông ra ngoài.
Bên trong thành phố, từng bóng người không chút do dự bay ra, cùng những mãnh thú đang lao tới chiến thành một đoàn
Chém giết thảm liệt khắp nơi, cơ hồ chỉ trong vài giây thời gian va chạm mấy liền có hàng loạt nhân loại và dị thú tử vong.
Trong hư không, một con Bạch Nguyên Mãng thân thể dài tới 10 mét đang uốn lượn, ánh mắt huyết hồng lạnh băng đang nhìn một thanh niên lao đến công kích nó, nó há miệng chìa ra hai cái răng nanh, từng tia nọc độc màu đen chảy ra thành dòng, gây nên cảm giác lạnh thấu xương.
Hưu!
Trường kiếm vắt ngang trời, kiếm quang màu lửa đỏ bay ra phá vỡ chân trời, hoàn toàn đánh vào trên mình con Bạch Nguyên Mãng, làm cho thân thể nó lập tức xuất hiện một vết thương khổng lồ.
Nhưng cùng lúc đó, cái đuôi con trăn cũng vẩy mạnh quất vào mình Diệp Tinh.
"Diệp Tinh, chú ý!" Xa xa, Lân Pha lớn tiếng nói.
Ầm! Ầm!
Chém giết vẫn tiếp tục, bên trong những phòng ốc còn sót lại của thành phố, một số người đi ra, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn tình hình chiến đấu phía xa trong bóng tối.
Nếu như chiến đấu thất bại, thành phố này cũng sẽ bị phá hủy.
"Ầm!"
Đau nhức truyền tới, Diệp Tinh nhìn một chút, ngực hắn thậm chí đã lõm xuống, toàn thân có rất nhiều vết thương nứt ra, máu đang chảy ồ ạt.
Theo máu tươi chảy thành dòng, Diệp Tinh cảm giác sinh mạng của mình đang chậm rãi trôi đi.
"Trận chiến cuối cùng rồi sao?" Diệp Tinh nhìn chằm chằm Bạch Nguyên Mãng, khẽ nói trong lòng.
Bạch Nguyên Mãng thực lực lớn mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Hắn nhìn về phía chân trời, nơi đó có tám cây trụ khổng lồ màu đen đứng thẳng tắp.
Tám năm trước, tám cây trụ đen khổng lồ từ trên trời hạ xuống, mặt trời biến mất, mây đen bao phủ toàn bộ Trái Đất, loài người bắt đầu rơi vào thời đại tận thế hắc ám.
"Đáng lẽ ta sớm đã phải chết đi."
Lúc này Diệp Tinh lại không có bất kỳ sợ hãi nào, trong mắt hắn hiện lên ánh lửa, không sợ hãi chút nào mà phóng về phía con trăn lớn.
"Tê tê!" Trăn lớn cũng lao đến tấn công, hình như chuẩn bị nuốt chửng Diệp Tinh
Ầm! Ầm!
Xa xa, sấm sét nổ ầm, Giang Lam Thành huy động chiến đao trong tay, đao sấm sét bay ra, vạch lên thân thể con Bạch Nguyên Mãng.
"Tê tê!"
Tiếng kêu làm da đầu người ta tê dại, trong mắt Bạch Mãng tràn đầy vẻ thống khổ, phần đuôi nó co rút, hung hăng đánh vào mình Giang Lam Thành.
"Phốc!"
Giang Lam Thành không chịu nổi, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, Bạch Mãng muốn quay đầu cắn Giang Lam Thành.
Nhưng mà, ngay lúc này có một kiếm quang xuất hiện ở trước miệng nó.
Kiếm quang màu đỏ tách ra, điên cuồng tập kích bên trong cơ thể của Bạch Mãng, thậm chí có đạo kiếm từ trong bụng lao ra.
Bạch Mãng bị đau gào thét, hung hãn cắn Diệp Tinh, răng nanh trực tiếp đâm trúng thân thể Diệp Tinh, nhưng nguyên cái đầu của nó đã bị Diệp Tinh ôm chặt lấy.
"Diệp Tinh!"
Giang Lam Thành và Lân Pha nóng nảy, bọn họ điên cuồng công kích dọc theo bụng của Bạch Mãng.
"Lách cách!"
Mười mấy giây sau, ánh sáng trong mắt Bạch Mãng tản đi, thi thể trực tiếp từ trong hư không rơi xuống.
Dị thú khác thấy vậy, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, lập tức lựa chọn rút lui.
"Dị thú bị đánh lùi!"
"Chúng ta thắng lợi!"
...
Nhất thời, khắp nơi truyền ra tiếng hoan hô.
"Diệp Tinh!" Giang Lam Thành và Lân Pha nhanh chóng bay tới, nhìn Diệp Tinh đã ngã xuống đất.
Lúc này chỗ ngực Diệp Tinh đang có máu chảy ra, những huyết dịch kia hoàn toàn biến thành màu đen.
"Đi, chúng tôi mang cậu tới phòng điều trị, nhất định phải tống được độc tố của con Bạch Mãng này ra." Lân Pha trầm giọng nói.
"Không cần." Diệp Tinh nhìn những huynh đệ trước mắt cùng mình sóng vai tác chiến nhiều năm, trên mặt tái nhợt nở một nụ cười nói: "Độc tố của Bạch Mãng này không thuốc có thể trị, tiếp theo nơi này giao cho hai người."
Đối mặt cái chết, hắn chỉ còn dửng dưng.
"Diệp Hoàng."
Xa xa, từng vị cường giả mới vừa trải qua chiến đấu nhìn về phía Diệp Tinh, tay nắm chặt đấm.
Diệp Tinh gật đầu với họ một cái, sau đó xoay người đi về một phía.
"Đáng chết, những dị thú này thực lực càng ngày càng mạnh, anh em chúng ta không ngừng tử vong." Giang Lam Thành nhìn hình bóng Diệp Tinh rời đi, quay đầu nhìn thi thể Bạch Mãng khổng lồ, trong mắt tràn đầy khó coi.
Bên cạnh, Lân Pha lắc đầu thở dài một cái, nói: "Haizz, Diệp Tinh tâm vốn đã chết, từ sau khi Băng Hoàng chết đi, đối với hắn mà nói, tử vong so còn sống còn tốt hơn một chút."
...
Trên một con đường nhỏ yên tĩnh, Diệp Tinh yên lặng bước đi.
Mây đen bao phủ, nhưng trên đường nhỏ vẫn có ánh đèn yếu ớt.
Hắn trên mình tràn ngập vết thương, máu tươi chảy như nước, chảy xuống đến chân, chảy tận mặt đất, sinh mệnh của hắn đang không ngừng yếu bớt, nhưng hắn vẫn từng bước tiến về phía trước.
Cuối cùng hắn dừng ở một nơi.
Ở chỗ này, có một gốc cây khổng lồ, nhưng bởi vì không có ánh mặt trời, cái cây này đã bị khô héo, không có một phiến lá, nhìn xuống phía dưới chỗ gốc cây sẽ thấy một tấm bia mộ.
Diệp Tinh nhìn bia mộ, yên lặng ngồi xuống.
Trên bia mộ khắc đơn giản vài chữ: "Mộ Lâm Tiểu Ngư"
Diệp Tinh dựa lưng vào bia mộ, trong tay nắm một tinh thạch màu xanh, khẽ nói: "Tiểu Ngư, anh đến bên em, chẳng qua lần này, anh sẽ không rời đi nữa."
Diệp Tinh lẩm bẩm nói gì đó, lúc thì hắn mang trên mặt vẻ tươi cười, nhưng sau một lúc thì nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Đau nhức nơi ngực truyền tới, độc tố Bạch Nguyên Mãng đang lan tràn, coi như là lấy thực lực hoàng cảnh của Diệp Tinh, đều không cách nào ngăn cản, ý thức bắt đầu dần dần mơ hồ.
Trong đầu hắn, từng hình ảnh giống như đang chiếu một đoạn phim cũ.
Từng hình ảnh đã từ rất lâu bị phủi bụi trong trí nhớ dần dần trở lên rõ ràng.
"Diệp Tinh."
Trong đầu hình như vang lên một giọng nói thanh thúy, một cô gái trên mặt mang nụ cười rạng rỡ đang ngồi ở trên bàn học mỉm cười nhìn hắn, nhưng sau đó cảnh tượng lại biến thành một vùng phế tích.
Nơi phế tích, người con gái đó mang theo ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, không mang theo một chút tình cảm.
Thiếu nữ nở nụ cười cùng mặt mũi lạnh nhạt đang không ngừng chồng lên nhau,
Diệp Tinh cố gắng hồi tưởng, ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ, hình ảnh thiếu nữ trong đầu vẫn đang không ngừng biến hóa.
Cuối cùng thời gian đã trở lại nơi lúc hai người mới bắt đầu gặp nhau.
Đó là trong phòng học ồn ào, Diệp Tinh đang ngồi trước bàn đọc sách, bỗng nhiên một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi tới trước bàn hắn, cười hì hì nói: "Chào cậu, mình là Lâm Tiểu Ngư, mình có thể ngồi ở chỗ này không?"
Cô gái mặt mũi trắng nõn, ánh mắt phơi phới cười thành hình trăng lưỡi liềm, nháy mắt nhìn Diệp Tinh. Trên gò má cô có một má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thiếu nữ đứng ở trước bàn, Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn lại, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, mà đây cũng là hình ảnh cuối cùng trong chuỗi hồi tưởng của hắn.
Trong tai có tiếng ầm ĩ truyền tới, ý thức của Diệp Tinh càng thêm mơ hồ, hắn hình như cái gì cũng không nghe rõ.
Cuối cùng, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, cũng chỉ có duy nhất một giọng nói thanh thúy đang không ngừng tái diễn.
"Mình tên Lâm Tiểu Ngư..."
Đó là giọng nói của cô gái mà hắn nằm mộng cũng muốn ôm lấy.
"Thật xin lỗi."
Diệp Tinh nắm thật chặt viên tinh thạch màu xanh da trời, nước mắt đau thương chảy xuống, thân thể hắn co ro, dựa sát vào bia mộ, dần dần mất đi hơi thở sinh mạng...