Bởi vì tôi biết, Chu Diễm và Lý Nhất Minh đều rất tàn nhẫn.
Một khi kế hoạch đã bắt đầu thì họ sẽ ra tay ngay.
Nếu tôi không phát hiện trước thì bây giờ bản thân tôi là người ra khỏi nhà rồi.
17
Sau khi Lý Nhất Minh xem camera xong, câu đầu tiên anh ta nói lại là: "Cô theo dõi tôi?”
Cười c.h.ế.t mất, tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của người nhà thôi.
Nên mới lắp camera theo dõi ở phòng khách, vừa hay lại nghe được bí mật của anh ta.
Cứ cho là tôi theo dõi anh ta đi.
"Nếu tôi không lắp thiết bị theo dõi ở phòng khách thì e rằng người ra khỏi nhà là tôi đấy!"
Chu Diễm nhìn Lý Nhất Minh đỏ mặt, vui vẻ cười tươi ở bên cạnh: "Anh cũng có ngày hôm nay sao Lý Nhất Minh!"
“Không phải anh giả vờ giàu có sao? Còn giả vờ rất thanh cao nữa đấy chứ, tôi nhớ lúc trước tôi phải chịu đựng buồn nôn như thế nào thì mới đồng ý quen anh, xem ra bây giờ chỉ là một tên không có tiền mà cứ giả vờ làm phượng hoàng thôi!"
Lý Nhất Minh tức giận đến phát run và vung nắm đấm.
Nhưng có cảnh sát ở đây nên anh ta chẳng thể nào đụng đến Chu Diễm được.
Tôi nhìn gương mặt cười đến sáng ngời của Chu Diễm, quyết định cho cô ta một đòn cảnh cáo.
Tôi quăng cho Chu Diễm một phần tài liệu, nhắc nhở cô ta: "Cô cũng đừng quá vui mừng, mở to mắt ra nhìn cho kỹ đi, đây là tài liệu thuộc về cô đấy.”
Cuối cùng Chu Diễm cũng không cười nữa, nửa khuôn mặt trên để lộ ra nụ cười nhưng nửa khuôn mặt dưới lại như muốn khóc đến nơi.
18
Trong lúc khởi tố ly hôn, tôi cũng khởi tố Chu Diễm.
Tôi không biết bọn họ đã ở bên nhau bao lâu, nhưng tiền Lý Nhất Minh tiêu cho cô ta thuộc về tài sản chung của vợ chồng.
Tổng cộng hai mươi vạn tệ, tôi phải lấy lại.
Nhưng Chu Diễm rất ham hư vinh, số tiền này đều được cầm đi mua mấy món đồ xa xỉ.
Cô ta phải trả tiền cho tôi vì đây là lệnh của toà án.
Nhưng cô ta chẳng có tiền nên chỉ có thể dùng vật chất để bù đắp, đa số những món đồ xa xỉ mà Lý Nhất Minh mua cho cô ta đều còn, còn một số món quà còn lại đều được đổi thành tiền sau khi nhận.
Tôi lấy những món đồ xa xỉ còn lại, còn phần tiền còn thiếu tôi Chu Diễm phải mượn hết bạn bè người thân thì mới trả đủ.
Tôi bán những thứ xa xỉ này với giá thấp theo cách cũ.
Tiền có hay không tiền không quan trọng, quan trọng là tôi cảm thấy ghê tởm khi nghĩ đến việc cô ta đã dùng nó.
19
Cuối cùng Lý Nhất Minh vẫn được bảo lãnh rời khỏi đồn cảnh sát.
Sau khi cảnh sát kiểm tra vết thương của Trương Đại Cường và Chu Diễm, cuối cùng đã thương lượng giải quyết với giá năm mươi vạn tệ.
Vì Lý Nhất Minh không muốn ngồi tù nên anh ta đã tìm người nhà ở nông thôn xa xôi mượn năm mươi vạn tệ.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi được thả ra là đến trước cửa nhà tìm tôi.
Nhưng Lý Nhất Minh không ngờ rằng tôi đã bán nhà từ lâu.
Anh ta gõ cửa hỏi người chủ hộ kia: "Có phải anh là tên lừa đảo mà Tạ Lê tìm đến vì muốn lừa tôi nói nhà đã bán rồi, thật ra cô ta đang muốn đuổi tôi và con gái đi đúng chứ?"
Chủ nhà là một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông kia cũng không quen anh ta, người đó mắng anh ta bệnh thần kinh xong lại đuổi anh ta đi.
Lý Nhất Minh sợ bị đánh, chỉ có thể rời đi.
Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta lại dẫn con gái đến công ty tôi làm vì muốn gặp tôi.
Nhưng không ngờ tôi đã xin nghỉ việc và đến sống ở thành phố khác.
20
Lý Nhất Minh vẫn không buông tha cho tôi, anh ta bắt đầu đi khắp nơi để tìm tôi.
Sau khi rời khỏi đây tôi không nói cho ai biết hành tung của mình cả.
Bao gồm cả gia đình và bạn bè của tôi.
Lý Nhất Minh đã hỏi tất cả mọi người nhưng vẫn không thể biết tôi đã đi đâu.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Anh ta bắt đầu liên tục nhắn tin cho tôi, thậm chí còn dùng con gái đe dọa tôi.
Tôi trực tiếp xóa anh ta rồi chặn, không mềm lòng chút nào.
Anh ta không biết, kiếp trước con gái đã buông bỏ tôi.
Kiếp này tôi cũng lựa chọn buông bỏ con bé, cũng buông tha cho chính mình.
Dù sao tôi cũng không nghĩ bản thân mình có năng lực cải tà quy chính.
Đại khái là bởi vì không tìm được tôi, trong lòng Lý Nhất Minh đã tức giận.
Anh ta lập tức đi tìm Chu Diễm.
Lúc này Chu Diễm đã ly hôn với Trương Đại Cường, con trai phán cho Trương Đại Cường nuôi dưỡng.
Chu Diễm đang uống rượu giải sầu một mình.
Cô ta nhìn thấy Lý Nhất Minh đến tìm, dường như đã tìm được chỗ phát tiết.
Cô ta nắm lấy cổ áo Lý Nhất Minh, hét lớn muốn báo thù.
Lý Nhất Minh hoàn toàn nổi giận.
Cầm lấy chai bia rỗng bên cạnh đập vào đầu Chu Diễm.
Đầu Chu Diễm bị đập thủng một lỗ, m.á.u tươi chảy ra ngoài.
Lý Nhất Minh bị dọa cho sợ hãi rồi bỏ trốn.
Sau đó khi Chu Diễm bị hàng xóm láng giềng phát hiện ra thì đã không còn hơi thở nữa.
Cô ta c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.
21
Lần thứ hai tôi nhìn thấy Lý Nhất Minh, là ở trên TV.
Lý Nhất Minh ngộ sát người khác, sợ bị định tội nên đã bỏ trốn rồi bị phán tù chung thân.
Lúc này, Lý Nhất Minh thật sự muốn ngồi tù.
22
Sau đó vì Lý Nhất Minh ngồi tù.
Con gái chỉ có thể được đưa đến nhà ông bà nội.
Ông bà nội của Lý Hiểu Uyển sống ở nông thôn.
Không có máy tính, máy tính bảng và đồ ăn vặt ở đây.
Cũng không có giường mềm mại và ghế sofa êm ái.
Lý Hiểu Uyển ở chỗ này ngỡ ngàng vài ngày, rốt cuộc cũng không ở được nữa.
Bởi vì trong nhà không có đồ ăn ngon để phục vụ con bé.
Thỉnh thoảng con bé còn được gọi đến để giúp đỡ công việc đồng áng.
Rất nhanh sau đó Lý Hiểu Uyển đã không kiên trì nổi.
Đầu tiên con bé đã gọi tôi để khóc lóc kể lể.
Nói rằng mấy ngày nay con bé trải qua những giây phút "không phải là người".
Sau đó lại nói muốn đến tìm tôi.
Tôi từ chối.
Ngay từ khi ly hôn, tòa án đã hỏi ý muốn của con bé.
Chính con bé nói muốn ở cùng bố.
Vì vậy, tôi chắc chắn sẽ không chấp nhận con bé về ở với tôi.
Huống chi là muốn ở bên tôi để hưởng phúc.
Lý Hiểu Uyển thấy tôi từ chối, lập tức tức giận nói: "Dì xinh đẹp nói không sai, mẹ chính là một người mẹ ác độc, mẹ không xứng làm mẹ con. Dì xinh đẹp mới xứng làm mẹ con!"
Tôi hơi giật mình, nhưng cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Tôi cứ tưởng ác quỷ sẽ có ngày tỉnh ngộ.
Tôi nói với Lý Hiểu Uyển: "Vậy con đi tìm Chu Diễm làm mẹ đi, loại người ác độc như con vĩnh viễn không xứng làm con gái của mẹ!"
Sau đó, tôi cúp điện thoại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, tôi mới thấy cho dù như thế nào đi chăng nữa.
Mọi người đều nên sống tốt cuộc sống của mình trước, con gái có thể quan trọng hoặc cũng có thể không quan trọng.
Mỗi tháng tôi đều gửi cho Lý Hiểu Uyển một khoản tiền nuôi dưỡng không nhiều không ít.
Cho đến khi Lý Hiểu Uyển tròn mười tám tuổi.
Dù sao tôi cũng đã làm tròn bổn phận của một người mẹ.
23
Tôi chuyển đến một ngôi nhà mua ở thành phố bên cạnh.
Cũng là một căn hộ rộng rãi nhưng ở một mình có chút trống trải.
Nhưng rất thoải mái và tự do.
Tôi muốn bắt đầu tận hưởng cuộc sống mà tôi đã bị cướp đi ở đây!
Hoàn.