Trung tâm thương mại của Hạ thành...
Bóng dáng hai cô gái cao thẳng, trắng trẻo, xinh đẹp.
Lâm Huyền Du nhớ lại chuyện vừa rồi ở phòng Dương Hàn Phong.
Dương Vũ Vy vui vẻ: "Hay chị em mình đi shopping đi, Du Du!"
Dương Hàn Phong cũng tán thành mà hùa theo: "Không bằng em đi cũng chị ấy, dù sao thì hôm nay em làm rất tốt!"
Vậy là Lâm Huyền Du đã có mặt ở đây!
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết cô bị ma xua quỷ khiến gì lại gật đầu đồng ý nữa.
Lâm Huyền Du bị Dương Vũ Vy kéo đi không biết bao nhiêu cửa hàng. Mỗi nơi cô ấy đều mua không ít.
Lâm Huyền Du im lặng theo sau, đối với người chị dâu này, cô có hơi ngại!
Dương Vũ Vy thấy cô chỉ đi theo thì khó chịu ra mặt: “Em đừng có đi không xem nữa. Đến đây đi! Chị chọn cho em vài bộ.”
Dương Vũ Vy quay đầu nói với phục vụ mang những bộ mới nhất ra, cô phục vụ vừa nhìn bọn họ liền biết là người có tiền liền vâng dạ mà làm theo.
Lâm Huyền Du bị Dương Vũ Vy ép mặc hết thứ này đến thứ khác. Mỗi lần cô khoác một bộ cánh thì Dương Vũ Vy lại khen ngợi không ngớt. Lâm Huyền Du chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu.
Lời của Dương Vũ Vy là thật. Dáng người Lâm Huyền Du cao ráo, nhìn qua cũng phải hơn mét bảy.
Ba vòng chuẩn đến từng mi li, vòng một đầy đặn, vòng hai thon gọn mà bao người mơ ước, còn vòng ba đầy đủ. Lâm Huyền Du không đi làm người mẫu đúng là uổng phí.
Tất cả đồ được mua đều bị Dương Vũ Vy ghi địa chỉ rồi gửi về nhà. Còn cô ấy thì kéo Lâm Huyền Du đi ăn uống no say.
Lâm Huyền Du hỏi: "Đúng rồi! Chị Vũ Vy, sao trước giờ em chưa từng nghe đến chị ạ?"
Dương Vũ Vy nghĩ ngợi liền thở dài: "Chị là đi du học từ lúc năm tuổi, có chuyện gì gấp mới về. Nhưng mà hiện tại sẽ không đi nữa."
Lâm Huyền Du tò mò: "Tại sao vậy ạ?"
Dương Vũ Vy cười hì hì: "Bởi vì ở nước ngoài rất buồn nha!"
Lâm Huyền Du cảm thấy Dương Vũ Vy rất trẻ con!
Sau đó Dương Vũ Vy đưa Lâm Huyền Du về trường. Trước khi đi còn hỏi khi nào cô rảnh để cùng cô ấy đi chơi.
Lâm Huyền Du nghĩ một chút liền đưa ra đáp án: "Thứ bảy tuần này ạ."
Dương Vũ Vy gật đầu khoan thai: "Được được. Đến thứ bảy chị lại đến đón em ha."
Cô mỉm cười: "Vâng ạ!"
Lâm Huyền Du trở về phòng liền gặp Hàn Khuyết Băng. Hàn Khuyết Băng mặc đồ ngủ đơn giản nằm trên giường, vừa ăn khoai tây vừa xem phim hoạt hình.
Lâm Huyền Du xì một cái: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi vẫn xem phim hoạt hình?"
Hàn Khuyết Băng ngẩng đầu, nhớn mày đầy tự hào: "Cái này không phân biệt tuổi tác. Tớ thích thì tớ xem."
Hàn Khuyết Băng đã lớn rồi nhưng lại có đam mê với phim hoạt hình. Cô ấy còn mê ăn vặt, snack các loạt, nước ngọt, đồ ăn nhanh. Lâm Huyền Du thấy lúc nào Hàn Khuyết Băng cũng ăn nhưng mà cân nặng lại như bị liệt rồi, chẳng lên nổi một ký.
Lâm Huyền Du thở dài, định lấy đồ đi tắm thì Hàn Khuyết Băng lên tiếng: "Nghe nói cậu cùng Dương Hàn Phong kết hôn?"
Thân thể Lâm Huyền Du cứng đờ. Hàn Khuyết Băng đã biết, liệu cô ấy có đánh cô vì dám giấu kín không?
Hàn Khuyết Băng ngồi dậy, hai mắt mở to: "Mau kể mình nghe!"
Lâm Huyền Du chỉ có thể im lặng ngồi đó mà nói hết ra mọi chuyện. Hàn Khuyết Băng nghe xong thì vuốt cằm, bộ dạng chẳng khác gì ông cụ: "Tớ nghe nói tổng giám đốc Dương thị, Dương Hàn Phong soái ca ngời ngời, thông minh sáng dạ. Có đúng vậy không?"
Dương Hàn Phong soái ca ngời ngời?
Dương Hàn Phong thông minh sáng dạ?
Lâm Huyền Du thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Dương Hàn Phong quả thật rất soái ca ngờ ngời, anh cũng rất thông minh sáng dạ. Buổi chiều cô còn chạm vào cơ bụng của anh.
Càng nghĩ mặt cô lại chuyển đỏ, Lâm Huyền Du lắc đầu ngoài ngoại.
“Không có!”
Hàn Khuyết Băng chậc một cái: “Có ma mới tin! Mặt cậu hiện rõ thế kia kìa!”
Lâm Huyền Du vẫn không chịu nhận, cố gắng cãi chối cãi cày: “Không có thật mà!”
Hàn Khuyết Băng chỉ tay vào mặt cô: “Bằng chứng rõ ràng như này, cậu còn chối?”
Lâm Huyền Du cảm thấy mũi hơi ướt, cô đưa tay chạm vào, là nước.
Không là máu!
Hàn Khuyết Băng hét toán lên: “Lâm Huyền Du! Cậu cũng không phải mê trai tới nổi hộc máu mũi chứ?”
Đầu Lâm Huyền Du ong ong, cô vội chạy vào nhà vệ sinh: "Hàn Khuyết Băng! Cậu đừng nói bậy!"
Hàn Khuyết Băng không chịu yếu thế: “Tớ không có nói bậy!”
Lâm Huyền Du đứng trước giương, máu từ mũi chảy ra. Cô bị chảy máu cam rồi. Lâm Huyền Du đem đầu ngửa về trước cho máu chảy ra.
Đáng ghét!
Trước giờ cô chưa từng chảy máu cam. Có phải là do đợt này cô thiếu vi ta min C không?
Chắc chắn là như vậy rồi!
Lâm Huyền Du càng nghĩ càng thấy đúng. Chắc chắn không phải do cô mê trai.
Đợi khi hết chảy máu, Lâm Huyền Du rửa mặt sau đó ra ngoài.
Hàn Khuyết Băng ngồi trên giường bĩu môi: “Xong rồi à?”