Lâm Tư Tuyết đối mặt với Lâm Huyền Du có chút lúng túng. Từ trước đến giờ, cô ta trước mặt Lâm Huyền Du luôn cao quý hơn một bậc nhưng mà bây giờ có chút khó khăn.
Lâm Tư Tuyết ho một tiếng rồi dịu dàng: “Anh Hạo Kỳ nói với chị là trưa nay muốn cùng ăn cơm với chúng ta, em mau thu xếp sách vở rồi đi thôi!”
Minh Hạo Kỳ!!!
Cô sao lại không nhớ anh ta chứ?
Người làm cho cuộc sống của cô bị đảo lộn rồi tự tay dâng cô cho thần chết. Lâm Huyền Du còn đang nghĩ nên lấy lý do gì tìm anh ta, không ngờ Minh Hạo Kỳ đã tìm tới cửa rồi.
Lâm Huyền Du thật muốn bật cười. Cô vui vẻ cười đáp: “Chị Tư Tuyết, em xong rồi, chúng ta mau đi gặp anh ấy thôi! Đừng để anh ấy đợi lâu!”
Lâm Huyền Du đeo cặp rồi đi đến trước mặt Lâm Tư Tuyết. Cô ta vui vẻ khoác tay cô, cười dịu dàng: “Được được, chúng ta mau đi thôi!”
Trong quán ăn nổi tiếng nhất Hạ thành, Lâm Huyền Du và Lâm Tư Tuyết vừa bước vào đã thu hút nhiều ánh mắt của đàn ông. Nhưng mà người họ nhìn là Lâm Tư Tuyết. Lâm Tư Tuyết nhìn xung quanh, mỉm cười dịu hiền, thùy mị vẫy tay chào bọn họ.
Lâm Huyền Du không thèm liếc Lâm Tư Tuyết lấy một cái mà đi thẳng vào phòng đặt riêng. Cô vừa bước vào, Minh Hạo Kỳ đã đi đến mỉm cười muốn ôm lấy cô.
Lâm Huyền Du lùi lại một bước làm Minh Hạo Kỳ ôm hụt. Anh ta rất bất ngờ nhưng mà rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Lâm Huyền Du nhìn Minh Hạo Kỳ, anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, bên ngoài khoác thêm áo gile len đen tôn lên dáng vẻ thư sinh. Khuôn mặt điềm tĩnh, nụ cười ôn nhu, chính nụ cười này đã làm cô say mê, làm cô chết thảm, hại cô mất tất cả.
Lâm Huyền Du làm sao mà quên được!
Minh Hạo Kỳ đẩy gọng kính vàng kim trông cực kỳ tao nhã: “Du Du, em đến rồi!”
Lâm Huyền Du bỏ qua lời nói của anh ta, vòng qua đến bàn ngồi xuống: “Minh thiếu gia, anh muốn gì?”
Minh Hạo Kỳ cũng đi đến ngồi xuống cạnh Lâm Huyền Du, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu: “Ấy da! Du Du, em sao lại xa cách như vậy? Trước kia không phải vẫn gọi anh là Hạo Kỳ ca ca sao?”
A!
Là cô quá vội vàng rồi. Lâm Huyền Du vì nhớ lại chuyện trước kia mà bị sự tức giận che mắt trong nhất thời.
Lâm Huyền Du sau khi nhận ra thì lấy lại tỉnh táo, cười dịu dàng: “Hạo Kỳ ca ca, là do anh lâu quá không gặp em nên em có chút giận rồi!”
Minh Hạo Kỳ có chút thất thần. Đây là lần đầu tiên Lâm Huyền Du làm nũng với anh ta. Minh Hạo Kỳ cẩn thận quan sát kĩ cô, cô hôm nay mặc áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng quần short jean, vô cùng trẻ trung, mát mẻ nhưng cũng vô cùng quyến rũ lại không hở hang, mất sắc.
Minh Hạo Kỳ rất bất ngờ. Anh ta không biết từ khi nào phong cách ăn mặc của Lâm Huyền Du lại tốt như vậy. Khuôn mặt thanh tú diễm lệ, hôm nay lại phá lệ mà trang điểm nhẹ nhàng làm tăng vẻ đẹp động người. Khí chất cũng không tầm thường như trước kia.
Trong tâm trí của Minh Hạo Kỳ, Lâm Huyền Du là một cô gái mọt sách, lúc nào tóc tai cũng lòa xòa, vừa nhếch nhác vừa xấu xí. Tính cách lại nhu nhược, yếu đuối, luôn bị người khác nhạo báng. Chứ không phải điềm tĩnh, lãnh đạm lại lạnh lùng như cô gái trước mặt đây.
Quả thật, lúc cô vừa bước vào, Minh Hạo Kỳ còn nghĩ là cô gái này đi nhầm phòng!
Chỉ không gặp một thời gian mà Lâm Huyền Du thay đổi như vậy, cứ như người khác vậy!
Đúng lúc, cửa phòng đột nhiên mở ra, bước vào là Lâm Tư Tuyết, mồ hôi nhễ nhại. Đúng lúc thấy Lâm Huyền Du ngồi cạnh Minh Hạo Kỳ mỉm cười thì cô ta muốn tức điên lên.
Vừa nãy, Lâm Huyền Du bỏ đi trước làm cô ta tưởng cô đi lạc mà phải vật vã đi tìm. Kết quả Lâm Huyền Du ở đây tán tỉnh Minh Hạo Kỳ.
Lâm Tư Tuyết đi đến bên cạnh Minh Hạo Kỳ, kéo ghế ngồi sát bên cạnh anh ta. Cô ta còn không biết tốt xấu làm choàng tay ôm cánh tay Minh Hạo Kỳ nhưng mà anh ta cũng không đẩy ra mà xem như rất bình thường.
Lâm Tư Tuyết được đà lấn tới, cô ta nũng nịu giọng nói ngọt như mật ong: “Hạo Kỳ ca ca, anh hôm nay mời chúng em ăn cơm thật là tốt mà!”
Minh Hạo Kỳ xoa đầu cô ta cưng chiều, mỉm cười ôn nhu: “Tuyết Tuyết, dạo này anh đang chuẩn bị dự án của trường nên có chút bận. Hôm nay rảnh nên mời hai em ăn cơm.”
Lâm Tư Tuyết vẫn không buông tay, ngược lại còn đặt hết trọng lực cơ thể lên người Minh Hạo Kỳ, không chịu yếu thế mà phản bác: “Hạo Kỳ ca ca, chuyện này em không chấp anh. Nhưng mà chuyện dự án kia, lão Lương có mời em tham gia.”
Minh Hạo Kỳ nhíu mày rồi dần giãn ra, nhẹ nhàng nói: “Anh thấy rất tốt. Em vào đó học hỏi thêm kinh nghiệm, sau này cũng dễ thực tập ở công ty lớn.”
Lâm Tư Tuyết vui mừng hớn hở: “Đều nghe anh cả.”