Thoát ly khỏi nơi này, Diệp Thanh không quan tâm nhóm người ở phía xa kia nữa mà trực tiếp trở về nhà mình.
Nhận ra Diệp Thanh không còn ở nơi đó nữa, gia đình Chu Vũ Nhiên càng căng thẳng hơn rất nhiều.
Kể từ cảm nhận được một cánh ánh nhìn kia của Diệp Thanh, Chu Vũ Nhiên trong tâm thức lo sợ rằng Diệp Thanh đã biết đến sự tồn tại của nàng.
Chu Vũ Nhiên thủ thế, tăng cao tinh thần nhằm việc Diệp Thanh đến đây xử lý gia đình nàng.
Trãi qua một lúc lâu sau không có sự xuất hiện của Diệp Thanh, nhóm người mới thả lỏng tinh thần.
Chu Minh thở dài một hơi, nói:
"Người này ẩn giấu quá sâu, ngay cả chúng ta quen biết gần mười năm cũng chưa từng cảm nhận qua cái ánh mắt sắc bén kia."
Nghe được Chu Minh nói vậy, hai mẹ con Chu Vũ Nhiên cũng không nói gì.
Nhóm người trực tiếp rời tại chỗ, tránh cho việc có ai đó đến rồi cảm nhận được sự hiện diện của bọn họ tại đó.
...
Diệp Thanh trở về nhà, thương thế trên người đã hoàn toàn khôi phục nhưng riêng quần áo thì không.
Vì đánh với hắc bào nhân, quần áo trên người Diệp Thanh toàn bộ đều bị rách hết.
Điều này không khỏi khiến Diệp Thanh chán nản.
Trước khi lên lầu thay đồ, hắn đỡ mẹ mình Diệp Linh lên trên ghế sopha.
Hắn lên lầu, vô phòng rồi vứt đi bộ đồ đã rách trên người, thay vào một bộ đồ khác.
Diệp Thanh xuống dưới lầu với bộ đồ mới, bộ đồ cũ đã bị hắn vứt vào một góc kín để tránh mẹ hắn tìm ra được.
Hắn không giúp mẹ mình tỉnh lại mà để bà ấy ở đấy, hắn thu dọn lại chén bát trên bàn.
Vừa thu dọn xong, bỗng nhiên một phi đao từ cửa sổ bay vào.
Cộc.
Phi đao găm lên trên bàn, quanh thân phi đao có cuốn lấy một mảnh giấy.
Mảnh giấy này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay.
Diệp Thanh nhìn thanh phi đao trên bàn, hắn cũng không lạ gì với cái loại truyền thư kiểu này nhưng hắn không có cảm nhận được xung quanh có người.
Điều này chứng tỏ rằng người ném cái phi đao này có thực lực mạnh hơn hắn, Diệp Thanh cũng không ngại chiến tiếp một trận nữa dù cho hiện giờ hắn với chỉ hồi phục thương thế được năm thành nhưng năm thành này cũng là quá đủ.
Diệp Thanh lấy mảnh giấy này mở ra, bên trong hiện ra một dòng chữ: Ngày mà ngươi nhận ra được hành động mà ngươi làm ra hôm nay thì đó cũng là ngày mà ngươi mất đi tất cả.
Đọc xong dòng chữ này, hắn nở nụ cười, trong miệng lẩm bẩm:
"Có ý tứ, ta còn tưởng rằng là cái gì, ra là cảnh cáo nhưng tất cả mọi thứ của ta chỉ có mẹ ta, dù cho người xung quanh ra sao ta cũng không quan tâm."
Vừa lẩm bẩm hắn vừa suy nghĩ về tất cả những gì bản thân có ở hiện tại của mình.
Trong đầu hắn hiện lên từng thân ảnh, Diệp Linh mẹ hắn, Minh Chính Thiên bạn thân hắn, người Hồng Gia, gia đình Chu Vũ Nhiên.
Từng thân ảnh hiện lên, bất quá có những thân ảnh đã phai mờ đi theo thời gian, Diệp Thanh cũng không có cố gắng đi nhớ lại những thân ảnh kia vì dù sao hắn cũng không có cái gì hào cảm hay ấn tượng đối với những thân ảnh đó.
Hắn dập tắt đi suy nghĩ, thu lại thanh phi đao trên bàn kia rồi lên lầu.
...
Trãi qua một đêm khó quên, Diệp Thanh vẫn như cũ bảo trì lấy tâm thái cao ngạo.
Với hắn, mọi địch hết thảy chỉ là sâu kiến, dù cho hắn vẫn chưa lấy lại thực lực đỉnh phong, chung quy sự cao cao tại thượng đã ăn sâu vào linh hồn của hắn.
Cả người hắn toát ra một loại khí chất như thể lấn át hết thảy địch nhân, vô địch chi tư tâm thái.
Đi ở trên đường, không một ai là không cảm nhận được cái khí chất mà Diệp Thanh toát ra, ai ai cũng cảm thấy Diệp Thanh không đơn giản, có người còn nghĩ hắn là công tử thế gia nào đó thích đi bộ trãi nghiệm cuộc sống thường dân.
Việc Diệp Thanh bảo trì lấy tâm thái đó cũng không phải là tự nhiên mà chính hắn tự mình tỏa ra nhằm mục đích thu hút lấy hắc thủ sau màn.
Diệp Thanh không có ý định kêu Hồng Gia đi tìm hiểu dùng hắn, với hắn, Hồng Gia chỉ như kẻ chạy vặt tìm dược cho hắn chứ Diệp Thanh cũng không mong đợi gì vào một thế gia dù cho có là thế gia hàng đầu.
Việc Diệp Thanh làm ngày hôm qua, hắn cũng biết không đủ gây chú ý vì dù sao hắn cũng đã giết sạch hết thảy người ở đó khiến ai cũng không có khả năng đi báo tin dù cho là người bí ẩn ngày hôm qua.
Hắn làm vậy vừa để thu địch vừa để tu luyện, chỉ có chiến đấu đối với hắn mới có khả năng nới lỏng cái tình trạng bình cảnh như hiện tại.
Diệp Thanh hiện tại đã đến Dẫn Khí Cảnh ngũ tầng hậu kỳ cũng như Ngân Quang Cảnh trung kỳ, muốn lên được Dẫn Khí Cảnh lục tầng hay Ngân Quang Cảnh hậu kỳ, bắt buộc phải dùng đan dược hoặc trong chiến đấu có chỗ lợi dụng để đột phá.
Diệp Thanh biết việc dùng chiến đấu làm cơ sở để đột phá cảnh giới tuy diễn ra ở Tu Chân Giới là rất nhiều nhưng cũng gây ra không ít tổn hại về căn cơ.
Nhưng hắn cũng không sợ, hắn tu luyện là 《Kim Liên Tâm Kinh》, là tâm pháp đến từ Kim Liên Các, tuy rằng là loại công pháp Lam Cấp nhưng nó cũng là cơ sở để xây dựng nên Đạo Đài trong tử phủ của tu sĩ.
Dựa vào kinh nghiệm tiền thế mà Diệp Thanh chỉ dùng hơn một tuần đã có thể bước vào Dẫn Khí Cảnh trung kỳ, đứng ở thế lực bình thường tới nói chính là thiên kiêu nhưng hắn biết đứng trong Thiên Đạo Tiên Tông nơi mà hắn bái nhập trước kia mà nói chỉ như đứa canh dược viên là cùng.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được có người đang tại ngay sau lưng một mực theo dõi hắn.
Trong lòng Diệp Thanh kinh hỷ, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã có có kẻ theo dõi hắn.
Hắn cũng cảm nhận được khí tức của người kia, rất giống với đám người ngày hôm qua mà hắn giết.
Trong lòng hắn nghĩ thầm: 'Tổ chức này cũng rất có tiềm năng chạy vặt cho ta nhưng bất quá muốn tìm kẻ hắc thủ thực sự thì chỉ có thể náo loạn để tìm hắn chứ dựa vào bản thân ta hiện tại thì rất khó để tìm hắn.'
Cược bộ của Diệp Thanh tăng nhanh, từng bước chân của hắn càng lúc càng nhẹ, tốc độ cũng theo đó nhanh dần.
Người theo dõi Diệp Thanh chính là một thiếu nữ, nàng khoác lên một thân váy đen, cổ tay càng là đeo rất nhiều đồ trang sức, khuôn mặt khả ái ai nhìn vào cũng chỉ muốn nhéo một cái.
Nhưng đừng nhìn vào nét khả ái mà nghĩ nàng ngây thơ vô tội, số sinh mạng trên tay nàng càng là đếm không hết.
Lần này nàng chấp hành nhiệm vụ là theo dõi hành tung của Diệp Thanh, theo dõi hắn đến cùng càng là đến từ đâu, vì cái gì mà gây chuyện đến tổ chức các nàng.
Diệp Thanh theo cước bộ rất nhanh tìm được một chỗ vắng bóng người, hắn thu liễm toàn bộ khí tức, thoắt cái đã biến mất không thấy đâu.
Mà một đường theo đến đây, thiếu nữ càng là tìm không ra đến cùng Diệp Thanh trốn ở nơi nào, nàng cùng đủ mọi cách để tìm nhưng lại không có kết quả nào cả.
Bỗng nhiên, một con rắn bay đến về phía chỗ đứng của nàng.
Thiếu nữ không kịp phản ứng, con rắn đã khóa tay của nàng lại, cái đầu càng là đến gần động mạch chủ tại trên cổ nàng.
Một giọng nói không biết từ đâu vang lên, giọng nói này chính là của Diệp Thanh.
"Đừng cố phản kháng, độc của Hắc Xà dù cho cái gọi là Tông Sư hay Đại Tông Sư trong miệng các người cũng không đủ khả năng bài trừ hay giải được đâu."
Theo lời nói, Diệp Thanh cũng theo đó hiện thân, trên gương mặt hắn càng là mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mắt mình.
Không thể không nói, dù cho tiền thế hắn nhìn vô số thiên chi kiều nữ, thánh nữ, nữ thần các thứ nhưng với thiếu nữ trước mắt thì hắn cũng không thể không nhịn được nhéo má nàng một cái.
Nhưng hắn cũng chẳng phải loại cứ thấy gái là suy nghĩ bằng chân giữa, định lực thế nhưng là đỉnh cao hàng đầu, dù cho có là thánh nữ các thứ trước mặt hắn thoát y thì hắn cũng không thèm đoái hoài đến họ, thậm chí hắn cũng có thể một kiếm chém chết họ.
Nhìn thấy Diệp Thanh, thiếu nữ trên mặt hiện ra một tia tức giận nhưng rất nhanh thu liễm lại.
Nàng tuy không biết Diệp Thanh lời nói là thật hay giả nhưng chỉ cần nhìn qua con rắn này cũng đủ hiểu bản thân nó bất phàm đến đâu.
Không gian lâm vào tĩnh lặng, hai người nhìn nhau không nói gì.