Ngay khi Diệp Thanh sắc thuốc đã thành, hắn bỏ vào đó một viên tiểu Bồi Nguyên Đan để tăng dược lực, việc sắc thuốc chỉ để làm màu qua mắt người khác, cỗ hương thuốc tỏa ra ngoài cũng là do tiểu Bồi Nguyên Đan tỏa ra sau khi hòa tan với thuốc.
Hắn không muốn bất kì một ai biết bản thân là một Luyện Đan Sư, ở cái đại lục này Diệp Thanh không hiểu rõ toàn bộ, hắn không biết ở đây có hay không từ đâu ra một kẻ tự xưng là Luyện Đan Sư rồi chất vấn hắn các thứ về luyện đan.
Sau khi Diệp Thanh bỏ đan dược vào ấm sắc thuốc, linh khí trong đan dược hòa tan vào với nước, tỏa ra hương thuốc nồng đậm, chỉ một tia hương thôi cũng đủ khiến thân thể của một người cảm thấy nóng lên, cũng đủ để khiến tinh thần họ tăng mạnh.
Mùi hương tỏa ra khiến đám người Hồng Nguyên Sinh cùng mấy vị lão giả hưng phấn cả lên, tinh thần của họ chuyển biến, có người thì cảm thấy trẻ thêm vài tuổi, đặc biệt là Hồng Nguyên Sinh lại cảm thấy bình cảnh mà bản thân bấy lâu nay đã mắc kẹt tại đó nay lại có dấu hiệu nơi lỏng ra.
Hoàn thành mọi thứ, Diệp Thanh trực tiếp đổ thuốc ra bát, trực tiếp cho gọi đám người ở bên ngoài vào phòng.
Vừa nhận được thông báo, đám người Hồng Nguyên Sinh trực tiếp bước vào, hương thuốc bên ngoài đã đủ nồng đậm rồi nay trực tiếp chân chính bước vào mới thấy được dược lực mạnh cỡ nào, đủ để khiến mấy lão giả đỏ cả con mắt mong muốn cướp cho bằng được.
Cảm xúc của đám người trước mắt không thể thoát được cặp mắt của Diệp Thanh, cái tình cảnh này khiến hắn trong nội tâm cười phá lên.
'Ha ha, có đôi khi nhìn phàm nhân thể hiện ra như thế này cũng là một thú vui tao nhã.'
Diệp Thanh trực tiếp đưa thẳng cho Hồng Nguyên Sinh vì dù hắn cũng chẳng ưa Hồng Uyển Nhi tí nào, dù dáng dấp có đẹp thì hắn cũng chẳng động tâm làm gì, với Diệp Thanh, tu luyện vẫn là hàng đầu, hắn cần lên Kết Đan Cảnh không quá hai mươi để có thể phá vỡ được tầng hư không để ra Tinh Vực tìm kiếm tài nguyên tu luyện.
Hồng Nguyên Sinh nhận lấy bát thuốc, một cỗ dược hương trực tiếp xông thẳng vào mũi của hắn, cỗ dược hương này khiến bình cảnh của Hồng Nguyên Sinh nới lỏng ra nhanh chóng nhưng hắn cũng không dám uống trộm hay giả bộ nếm thử làm gì, dù sao đây cũng là cho cháu gái hắn chứ không phải cho hắn nhưng chung quy hắn cũng cảm thấy tiếc nuối.
Cầm bát thuốc trên tay, Hồng Nguyên Sinh liền đưa cho Hồng Uyển Nhi bát thuốc.
Hồng Uyển Nhi nhận lấy bát thuốc rồi cảm tạ gia gia mình, do dự một chút nhưng Hồng Uyển Nhi vẫn trực tiếp uống tại chỗ.
Dược dịch nồng đậm trực tiếp chảy vào miệng của nàng, từng dòng dược dịch chảy xuống trực tiếp tiêu tán đi phần thụ thương trước đó, cũng đồng thời đẩy nhanh đưa cảnh giới của Hồng Uyển Nhi lên Nội Kình sơ kì, bước vào chân chính võ đạo phàm nhân.
Ngay khi Hồng Uyển Nhi vừa uống xong, Hồng Nguyên Sinh liền trực tiếp gọi nàng ngồi xuống hấp thụ dược lực, cỗ dược lực này quá mạnh, nếu không hấp thụ đúng cách thì một phàm nhân có thể chết.
Khi Hồng Uyển Nhi ngồi xuống hấp thụ dược lực thì ở bên này, Diệp Thanh cũng đã chuẩn bị xong phần điều kiện đối với đám người Hồng Gia, còn với đám lão giả kia thì hắn bỏ qua một bên không thèm để ý.
"Thế nào, cũng đến lúc thực hiện phần cuối giao dịch rồi chứ, ta đã làm xong phần của ta, ngươi cũng nên chuẩn bị tinh thần với điều kiện ta đề ra, yên tâm đi, ta sẽ không ra cái điều kiện quá khó khăn gì đâu."
Diệp Thanh ngồi trên ghế, gương mặt mang theo ý cười ma mị, ai nhìn vào cũng phải rùng mình.
Không riêng gì đám người Hồng Nguyên Sinh, mấy lão giả cũng là lần đầu tiên thấy tư thái lần này của Diệp Thanh, Hồng Nguyên Sinh đã cảm nhận qua một lần trước đó nhưng lần này lại khác biệt hoàn toàn.
Mấy lão giả thì cảm thấy khí chất của Diệp Thanh không thể nào là của một thiếu niên 15 16 tuổi được, một thiếu niên sống tại thành thị làm sao có thể có loại khí chất của một bậc cao nhân được.
Hồng Nguyên Sinh đáp lời "ừm" một tiếng, Diệp Thanh cũng theo đó gật đầu, hắn biết người Hồng Gia sẽ không có khái niệm nuối lời nên hắn cũng mở lời đưa ra điều kiện.
"Được, điều kiện của ta cũng không quá khó khăn gì, ta chỉ cần các ngươi hỗ trợ giúp ta tìm kiếm dược thảo trong năm năm là được, nếu điều này không đủ thì ta có thể nhờ như sư tôn chỉ điểm một hai cho ngươi để ngươi bước vào Ngoại Kình võ giả, thậm chí là Tông Sư cũng được."
Điều kiện vừa đưa ra, Hồng Nguyên Sinh lâm vào suy tư bên trong, hắn có thể bước vào Ngoại Kình võ giả nhưng bản công pháp gia truyền cũng chỉ bước dẫn vào Ngoại Kình hậu kì, không có khả năng bước vào Tông Sư chi cảnh, điều kiện mà Diệp Thanh đưa ra khúc sau tuy có sự hấp dẫn nhất định nhưng phần đầu lại khó có thể chấp nhận được, giúp một thiếu niên tìm dược thảo trong năm năm tới giống với việc làm tiểu đệ, làm chó giúp chủ làm việc vặt một dạng.
"Điều kiện này quả thật có phần thú vị nhưng tìm giúp tiểu huynh đệ đây dược thảo trong năm năm này, đồng nghĩa với việc trong năm năm này Hồng Gia chúng ta trực tiếp trở thành dưới trướng thụ hạ của tiểu huynh đệ đây sao, điều này khó có thể chấp nhận được."
Hồng Nguyên Sinh phản bác lại một phần điều kiện của Diệp Thanh, tuy phần sau chính là cơ duyên khó có được nhưng hắn cũng không phải già rồi lẩm cẩm, hắn vẫn hiểu rõ ràng rằng thiếu niên trước mắt không thể dùng thái độ trưởng bối với tiểu bối để đối đãi.
Diệp Thanh gật gật đầu, hắn vẫn biết đám người này không ngu, năm năm với hắn nói ra thực ra để câu dẫn chủ đề, chỉ cần kì kèo xuống là được rồi, Diệp Thanh lại tiếp tục đáp lại:
"Nếu năm năm không được vậy thì các ngươi ra số năm đi, nhưng hãy nhớ, nếu ta không hài lòng thì đổi sang cái khác, thứ mà ngươi khao khát cũng có thể tuột khỏi lòng bàn tay của ngươi đấy."
Nghe vậy, Hồng Nguyên Sinh cũng phải nghĩ cạn kẽ hơn nhiều, xác thực năm năm là trâu làm ngựa là không thể nhưng phần sau chính là miếng mồi ngon cho bất kì một võ giả nào dưới Tông Sư chi cảnh khao khát muốn có được.
Lão vẫn nhớ năm đó một vị Tông Sư chi cảnh càn quét tứ phía, dùng thực lực của bản thân để tạo nên thế lực lớn nhưng nay đã ở ẩn, thoát khỏi thế tục nhân gian, không còn nhúng tay vào thế tục nữa.
Nghĩ đến Diệp Thanh này trước mắt khiến hắn không khỏi có phải hay không Diệp Thanh là đệ tử của vị kia, nhưng hắn đã huy động toàn lực cũng chỉ có thể điều tra một ít về Diệp Thanh, hắn chỉ biết được thiếu niên này có gốc xuất phát từ cô nhi viện, còn lại suốt hơn 13 năm chưa từng có bất kì chuyện gì diễn ra cả.
Ngập ngừng một chút, Hồng Nguyên Sinh mở miệng ra đối chấp với Diệp Thanh:
"Hai năm, chỉ hai năm thôi, sau hai năm coi như điều kiện hủy bỏ, lão phu ta giúp tiểu huynh đệ tìm dược thảo coi như là giá cả cho việc chữa trị cháu gái ta."
Thấy vậy, Diệp Thanh cũng nở nụ cười, nội tâm hắn giờ đây còn vui hơn nữa, hai năm đủ cho hắn lên Tiên Thiên Cảnh mà không gặp khó khăn trong việc tìm tài nguyên tu luyện.
"Được, vậy giấy trắng mực đen, điều ra một bản điều kiện, hai bên kí vào để tránh có trường hợp lật lọng, nếu các ngươi có hứng thú với bội ước thì có ta cũng không quan tâm Hồng Gia có còn đứng vững tại Tây Vực này nữa hay không."
Diệp Thanh nói điều này cũng không phải là giả, chỉ cần Hồng Gia không lật lọng giữa chừng thì vẫn có chỗ để sử dụng, còn nếu dám lật lọng thì hắn thoải mái đại khai sát giới, trực tiếp để Hồng Gia tại Tây Vực này biến mất hoàn toàn, vừa giải quyết kẻ phản bội, vừa giải quyết luôn nhân quả đã kết ra ngay lúc đó, tránh cho sau này lúc tu luyện lại vướng nhân quả ảnh hưởng.
Một đám lão giả bên cạnh thì chỉ có thể im lặng, dù cho đám người đã nghe Hồng Nguyên Sinh kể qua nhưng đây cũng là lần đầu cảm nhận được sự âm hiểm của Diệp Thanh, đám người biết chỗ lợi chỗ hại hoàn chỉnh của cái điều kiện này ra sao còn nhiều hơn cả Hồng Nguyên Sinh.
Mà bên này Hồng Nguyên Sinh cũng nghe được cái lời nói kia của Diệp Thanh cũng phải cẩn thận, dù cho căn cơ Hồng Gia có vững nhưng cũng không quá lún sâu vào giới võ đạo, nghe được chỉ cần lật lọng cũng đủ khiến cho Hồng Gia hoàn toàn biến mất khỏi Tây Vực.