Bình minh vừa lên, ánh sáng chiếu rọi xuyên qua cánh cửa sổ, chiếu rọi vào gương mặt Diệp Thanh đang ngủ ở trên giường, mồ hôi đầm đìa khắp cả người làm thấm đẫm cả chăn lẫn chiếc gối.
Không ai biết hắn đang mơ thấy gì nhưng chỉ có mình hắn biết mình đang trãi qua những gì trong giấc mơ đó.
...
Ở một phương thời gian nào đó.
Vô Tận Tinh Không.
Vô Tận Vực.
"Cút ra...bổn tọa làm sao có thể để cho lũ sinh linh các ngươi lấy đi tính mạng của ta được, ta thế nhưng là Thanh Tiên Tôn, làm sao có thể chết dưới tay Sinh Linh Tinh Không các ngươi được".
Diệp Thanh gào thét với đám sinh linh phía sau.
Hắn biết mình sắp phải chết, hắn hối hận vì kiếp trước bản thân hắn chết lúc tuổi còn trẻ, vẫn chưa báo hiếu cho mẹ hắn, vẫn chưa làm được những gì hắn mơ ước
Lúc hắn được xuyên không vào một thế giới nơi mà thực lực vi tôn, hắn nghĩa mình chắc chắn có kim thủ chỉ hay hệ thống hay lão gia gia hay lão nãi nãi nhưng kì thực hắn chẳng có gì ngoài một thân thiên phú được xưng là thiên tài trong tông môn. Cơ thể hắn xuyên qua lúc đó giống với hắn, từ ngoại hình đến cái tên đều là Diệp Thanh, hắn là đứa trẻ được một vị trưởng lão nội môn mang về, trớ trêu thay tiền thế của cơ thể này lại giống với hắn, đều là trẻ mồ côi cha mẹ, lại được người khác nhận nuôi, thiên phú của hắn được các trưởng lão lúc đó đo ra được là thiên phú Thất Cấp, tương xứng với 7 Đạo Đài, tiền đồ vô lượng, có cơ hội tiến vào cảnh giới Thần Vương Cảnh, thậm chí có thể thấy được cánh cửa của Quy Tượng Hỗn Nguyên cảnh.
Con đường tu hành của hắn tuy trắc trở nhưng chưa từng có sự việc nào khiến hắn mất mạng hay làm chậm lại quá trình tu hành của hắn, khi hắn chạm đến cánh cửa của Quy Tượng Hỗn Nguyên, hắn được thế nhân xưng danh Thanh Tiên Tôn
Nhưng giờ đây, hắn đang phải đối mặt sự vây giết của Sinh Linh Tinh Không, Sinh Linh Tinh Không là những sinh linh không một ai biết về chúng, chúng quá bí ẩn, không ai hiểu rõ về chúng làm cách nào có thể sống được trong Vô Tận Tinh Không. Chỉ vì hắn vô tình gặp phải một con sinh linh và giờ đây hắn đã thành miếng mồi ngon cho các sinh linh khác đuổi giết như thú vui săn mồi, hắn hiện tại đang rất tức giận, bản thân hắn chỉ là Quy Tượng Hỗn Nguyên tứ trọng, không phải là đối thủ của đám sinh linh này, hắn chỉ có hai con đường có thể chọn, một là quay lại chiến đến cùng, hai là chạy nhanh nhất có thể nhưng sẽ không biết có hay không ở phía trước có sinh linh chặn đường. Dù chọn con đường nào hắn cũng sẽ chết, với hắn chết không đáng sợ, đáng sợ là khi bản thân chết chỉ vì một lũ sinh linh khốn nạn. Cuối cùng, hắn chọn chiến đến cùng.
"Nếu bổn tọa không thể giết hết các ngươi thì chí ít ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết".
Diệp Thanh khẽ nhếch miệng cười nói với đám sinh linh trước mặt nhưng trong con mắt hắn lại mang theo sát ý băng lãnh.
"Chỉ một tên Quy Tượng Hỗn Nguyên tứ trọng mà cũng muốn liều mạng với chúng ta, đúng là thằng hề ở trước mặt chúng ta, ha ha ha".
Nhóm Sinh Linh Tinh Không cười ha hả ngay trước mặt Diệp Thanh. Với bọn chúng, Diệp Thanh bất quá chỉ là một con mồi mà thôi, vườn qua vờn lại như mèo vườn chuột một dạng.
"Các ngươi....được...được....vậy thì nhận một kiếm của bổn tọa xem là ai mạnh miệng hơn".
Diệp Thanh tức giận nói, hắn tế ra một thanh Tiên Khí, thanh Tiên Khí này là hắn có được sau khi giết một vị Quy Tượng Hỗn Nguyên ngũ trọng.
Thanh kiếm tỏa ra hào quang vạn dặm, khí tức kinh người, như tinh thần phá toái hết thảy, khí tức này có thể khiến cho bất kì một vì nào dưới Quy Tượng Hỗn Nguyên tứ trọng đều run sợ nhưng ở trước mặt đám Sinh Linh Tinh Không thì lại không là gì cả.
Diệp Thanh giơ cao thanh kiếm lên, dự định đối với đám Sinh Linh Tinh Không cho bọn chúng ăn một kiếm này thì đột nhiên biến hóa xuất hiện. Một cánh tay màu đen đã xuyên qua thân thể hắn từ phía sau lưng, cánh tay ấy thấm đẫm huyết dịch, từng giọt từng giọt máu từng cánh tay ấy nhỏ xuống lơ lững giữa không trung mà lúc này lại có âm thanh trầm thấp thều thào nói:
"Không nghĩ tới ngươi lại ngu như vậy, tốn nhiều thời gian đấu võ mồm với bọn ta thì chi bằng quan sát xung quanh xem ngươi đang đứng ở vị trí nào, ha ha ha".
"Các ngươi...". Diệp Thanh phun một ngụm máu ra cùng với đó là sắc mặt tái nhợt đạo.
Lúc này, hắn mới nhận ra bản thân hắn đang đứng ở đâu, nơi hắn đứng xung quanh bao phủ toàn bộ Sinh Linh Tinh Không, hắn không cảm nhận được bất kì khí tức nào đến từ bọn sinh linh này cả.
Hắn nhận ra bản thân thất sách, vì tức giận trong lúc nhất thời mà quên đi hết thảy xung quanh nhưng giờ khắc này hắn có thể làm được gì nữa, cuối cùng hắn chọn phương án cuối cùng, tự bạo.
"Nếu các ngươi đã như vậy thì ta chỉ có thể làm kế sách cuối cùng". Diệp Thanh vận chuyển Tiên Lực có trong bản thân mình, bắt đầu quá trình tự bạo của bản thân.
Hắn biết một khi tự bạo thì hắn vĩnh thế không nhập luân hồi, không một đường sống, vĩnh viễn chôn thân tại tinh không vô tận này, tiếc nuối duy nhất hắn của hắn chính là mẹ nuôi hắn, chắc chắn cái chết của hắn khiến mẹ nuôi hắn đau đớn, hắn hận.
Ầm ầm!!
Một tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp các tinh thần, rung chấn của vụ nổ khiến các tinh thần xung quanh bắt đầu phá toái, sụp đổ đồng dạng. Một vị Quy Tượng Hỗn Nguyên Tiên tự bạo gây nên cực lớn chấn động, khiến nhiều tinh thần xung quanh cũng như các sinh linh gần đó bạo thể là chết nhưng riêng Sinh Linh Tinh không thì không như vậy, bọn chúng chỉ thụ thương chứ không như những sinh linh khác ở xa.
"Đáng chết, không thể tin được con mồi lại tự bạo khiến toàn thể chúng ta bị thương tổn cỡ này". Một cái Sinh Linh Tinh Không nói cùng với cánh tay của hắn bị bạo toái, hắn chính là kẻ đã đâm xuyên qua cơ thể của Diệp Thanh và cũng là kẻ đứng gần nhất.
"Không cần lo lắng, trong tinh không này không thiếu con mồi cho chúng ta chơi đùa, tất cả những con mồi này đều sẽ chỉ là thực phẩm của chúng ta mà thôi, dù cho bọn chúng có cường đại cỡ nào thì cũng sẽ trở thành thức ăn của chúng ta thôi.". Một cái Sinh Linh Tinh Không mỉm cười nói với tên Sinh Linh với cánh tay bị bạo toái
...
Diệp Thanh ngay tại trong phòng ngủ của mình.
"A!!"
Diệp Thanh gào thét đau đớn, mồ hôi đầm đìa từ trên xuống dưới đã thấm đẫm toàn bộ giường nệm.
Hắn lúc này lấy lại tinh thần, nhìn xem thân thể mình cũng như dò xét xung quanh hết thảy, nhận ra đây là căn phòng của hắn lúc hắn mới 15 tuổi, cũng cách ngày sinh nhật của hắn còn 1 tuần lễ và cũng cách ngày hắn chết 1 tuần lễ.
Diệp Thanh lúc này đi xuống giường, nhìn kĩ lại thân thể mình, mồ hôi đầm đìa, thấm đẫm quần áo ngủ của hắn. Hắn tát bản thân một cái để xem đây hết thảy có phải là mơ hay không vì dù sao lúc hắn xuyên không sau khi chết hắn cũng làm vậy một lần, đây chính là lần thứ hai hắn chứng nghiệm bản thân.
Chát!!
Âm thanh vang lớn, trên mặt Diệp Thanh lúc này in hằn vết bàn tay lớn, cái tát này khiến hắn tỉnh lại nhanh hơn, Diệp Thanh nhận ra đây là thực, là hiện thực, không phải mơ, hắn thực sự đã trọng sinh lại thời khắc bản thân lúc 15 tuổi.
"Đây không phải là mơ, đây là hiện thực, cơn đau này không phải là giả, bổn tọa vậy mà lại trọng sinh lại, hết xuyên không rồi lại trọng sinh, đây không phải là ngẫu nhiên mà là sự sắp đặt hết thảy ai đó đang kiểm soát vận mệnh của ta nhưng nếu hắn không để ta chết mà lại cho ta trọng sinh, đây hết thảy là mưu đồ cực lớn. Không thể không cân nhắc đến cùng là mưu đồ gì, hiện tại bổn tọa quá nhỏ bé nhưng không sao rồi sẽ có một ngày bổn tọa lấy lại thực lực, vấn đỉnh tiên chi cực hạn."
Diệp Thanh trong lòng suy nghĩ rất nhiều, hắn không biết có thể hay không bản thân là kẻ đại khí vận hay là quân cờ nhưng bây giờ hắn không có thời gian đi lo vấn đề đó, vì cái hét to lúc hắn tỉnh dậy đã khiến cho mẹ nuôi của hắn chú ý, hắn chỉ có thể đi giải thích là bản thân gặp ác mộng thôi.
Hắn giờ đây lại trọng sinh trở lại, những kẻ dám đẩy hắn vào chỗ chết, những kẻ dám sỉ nhục hắn đều sẽ phải trả giá, hắn sẽ đạp lên tất cả để đứng lên đỉnh sao của nhân sinh.
Dù sao tôn chỉ của hắn chỉ có một:
'Nhất niệm hóa thần.
Đại Đạo vô biên.
Thân ngã tại thiên.
Vĩnh hằng chí tôn.'