May mắn là một thứ tốt, có rất nhiều việc thành công một nửa là dựa vào may mắn, ví dụ như chạy trốn.
Thành Doris nằm ở khu vực nhiệt đới ấm áp của tinh cầu Landis, tuy rằng cũng có tuyết rơi nhưng mà cũng không giống khu vực hàn đới mỗi khi tuyết rơi thì tuyết đọng không ngừng. Khí hậu bên ngoài rất lạnh, nhưng chỉ cần không có tuyết rơi và trên mặt đất cũng không có tuyết đọng thì mỗi ngày Hàn Hiểu đều kiên trì ra hoa viên đi dạo.
Mùa đông đến, tủ quần áo của Hàn Hiểu càng tăng thêm rất nhiều quần áo mùa đông, lần này cậu thông minh hơn, việc làm đầu tiên là nói rõ với quản gia sở thích của mình, để tránh thêm một lần nữa cậu rơi vào địa ngục nữ giả nam trang. Hôm nay cậu mặc một cái áo bành tô nhung dày màu đen khiêm tốn, chân mang một đôi giày chống trượt cao cấp, lại đội thêm một cái mũ da lông che mất nửa cái đầu cậu, giống như bình thường lúc quản gia đi cùng, cậu giống như một quả cầu đi trong hoa viên.
Không ai sẽ nghĩ đến, phu nhân nhỏ nhắn yếu đuối sẽ ôm thêm một hình cầu 4 tháng chạy trốn, cũng không ai sẽ nghĩ đến phu nhân luôn luôn ôn nhu vậy mà lại có dũng khí chạy trốn khỏi thành, đương nhiên đây cũng nói lên rằng không có ai phát hiện con đường bỏ chạy của cậu, thế là Hàn Hiểu vô cùng thuận lợi, vui sướng mà lái xe điện người làm dùng vào việc mua sắm mà bỏ chạy.
Hàn Hiểu nhìn hệ thống hướng dẫn ở trên xe, cậu lái xe đến vùng phụ cận công viên Nam Phương ở thành Herlan, tìm một nơi bí mật bỏ xe. Đúng như trong sách đã nói công viên Nam Phương là một công viên cũ, nằm ở nơi hẻo lánh, bình thường rất ít người đến, lại thêm mùa đông lạnh lẽo, vùng phụ cận này ngay cả một người cũng không thấy, nhưng mà đây chính là nguyên nhân Hàn Hiểu lựa chọn nơi này. Đọc càng nhiều sách thì càng có lợi mà.
Hôm nay cậu mặc ít đi, nhét mấy bộ quần áo vào túi vừa khít, cả người cậu cầm theo cái túi lập tức gầy đi không ít, Hàn Hiểu thở ra một hơi, cậu cuối cùng cũng không cần làm một hình cầu vừa đụng thì lăn đi. Hàn Hiểu từ trong túi lấy ra một cái khăn quàng cổ, che gần hết mặt cậu, lại lấy từ trong túi một tấm bản đồ du lịch thành Herlan, tấm bản đồ này là cậu xé xuống từ một quyển sách du lịch Landis, sách xuất bản 5 năm trước, công trình kiến trúc đánh dấu ở trên sách chắc sẽ không thay đổi, quả nhiên dựa vào chỉ thị trên bản đồ đi được 5 phút thì nhìn thấy tiệm cầm đồ Renault. Hàn Hiểu đẩy cửa đi vào trong, có thể là trong tiệm một người khách cũng không có chỉ có một nhân viên và một người làm thuê.
Hàn Hiểu đi đến trước quầy, ông chủ giương mắt lên nhìn cậu một cái nói: “Muốn cầm đồ gì!” sau đó liền không đếm xỉa tới tiếp tục lau cái bức tượng nhỏ trong tay.
Hàn Hiểu lấy từ trong túi ra ba khối đá quý để ở trên quầy, ông chủ vừa nhìn thấy liền bỏ ngay bức tượng trên tay xuống, ông ta cầm ra kiểm tra bằng máy giám định, toàn bộ đều là hàng thượng đẳng, “Cậu muốn cầm đồ sống hay cầm đồ chết?”
Hàn Hiểu trả lời: “Cầm chết”
Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Hiểu thật sâu, xem ra những đá quý này có nguồn gốc bất chính, nhưng mà không sao, những đồ tốt thật sự đều có nguồn gốc không minh bạch, đây là bí mật công khai của tiệm cầm đồ: “Cậu muốn bao nhiêu?”
“Vậy ông chủ có thể đưa cho tôi bao nhiêu?” Hàn Hiểu hỏi lại
“Mười vạn Narup, cậu xem được không?” Ông chủ trả lời
“Mười vạn Narup! Tuy rằng như vậy cũng nhiều rồi, nhưng mà vẫn nên trả giá với ông chủ cầm đồ, Hàn Hiểu giật mình, ba khói đá quý này là cậu tháo ra trên cái áo cậu đang mặc bên trong cái áo lớn, nghĩ đến cái đống quần áo đẹp đẽ trong tủ quần áo ở thành, mồ hôi từ rên đầu Hàn Hiểu chảy xuống.
Hàn Hiểu làm ra dáng suy nghĩ, thần sắc đắn đo, sau đó ngẩng đầu nói với ông chủ: “Tôi cần dùng gấp, ông chủ có thể thêm chút đỉnh không.”
“Không được, đồ của cậu chỉ có cái giá này thôi.” Ông chủ kiến quyết nói
“Ông chủ, tôi thật sự cần dùng gấp, 10 vạn thật quá ít rồi, Ai! Tôi vẫn nên đến cửa hàng khác xem thử!” Hàn Hiểu giả bộ thở dài đi ra
“Đợi đã, cậu muốn bao nhiêu?” Ông chủ nghĩ Hàn Hiểu muốn đi, sốt ruột lên
“30 vạn Narup” Hàn Hiểu giơ ba ngón tay nói
“KHông được, quá đắt rồi, 15 vạn Narup.” Ông chủ ngay lập tức cò kè nói
Hàn Hiểu vừa muốn mở miệng nói, đột nhiên phát hiện một đôi giày da tăng chiều cao ở phía sau quầy hàng ông chủ, nhìn bên ngoài thì đôi giày đó không khác gì những đôi giày bình thường, nhưng Hàn Hiểu vừa nhìn liền biết đó là đôi giày tăng chiều cao, “Được rồi, ông chủ, tôi cũng không muốn cãi nhau nữa, thật ra ông càng rõ hơn tôi, 3 khối đá quý này không chỉ nói là 30 vạn, chính là 50 vạn ông cũng có thể kiếm rất nhiều rồi, ông chủ tôi thấy ông cũng là người thẳng thắn, như vầy đi! 20 vạn thêm đôi giày ở phía sau ông, ông thấy sao?”
“Được, dựa vào câu người thẳng thắn của cậu, thành giao. Cậu muốn lấy tiền mặt hay là gửi đến thẻ nhận dạng.”
“Tiền mặt, 1 vạn trong đó đưa tôi tiền lẻ.”
Quả nhiên nguồn gốc bất chính, nếu như không phải sợ bại lộ thân phận ai lại muốn mang theo một đống tiền chạy loạn khắp nơi, “Tiểu huynh đệ, lần sau có hàng tốt đừng quên xem xét đến tiệm nhỏ này nha.” Ông chủ cười nói rất thần bí
“Được, nếu như còn có cơ hội tôi nhất định sẽ không quên ông.” Mà phỏng chừng cái cơ hội này xác suất cũng cực kì nhỏ
Hàn Hiểu đem tiền và giày bỏ vào trong túi rời khỏi tiệm cầm đồ.” Cậu nhìn thấy một cái máy truyền tin công cộng ở ven đường, cậu đứng ở bên cạnh do dự một hồi, cuối cùng vẫn là lấy ra một đồng tiền xu bỏ vào, bấm vào dãy số vẫn luôn nằm mãi trong đầu cậu.
Máy truyền tin chuyển rồi.
“Xin chào, tôi là Hanna.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói ôn nhu của Hanna, máy truyền tin giống thẻ nhận dạng không thể truyền hình ảnh của người, cho nên Hanna không biết đối phương là ai.
“Chị Hanna, em là tiểu Cray.” Lúc làm việc trong tiệm hoa, chị Hanna thường sẽ nhìn mặt của cậu gọi cậu tiểu Cray.
“Là em sao! Là em sao! Hàn….. Hans Cray,” Hanna nghe thấy thanh âm trong chớp mắt liền biết là Hàn Hiểu, nhưng cậu lại tự gọi mình là tiểu Cray, bên trong nhất định có nguyên do.
“Là em!” Hàn Hiểu thấp giọng trả lời
“Tiểu Cray, em bây giờ ở đâu? Mấy tháng nay em đã đi đâu vậy! Chị đi khắp nơi cũng không nghe được tin tức của em!” Hanna sốt ruột lo lắng hỏi
“Chị Hanna, em không sao, em bây giờ rất tốt, chị không cần lo lắng cho em, em thông báo tin tức cho chị cũng chỉ muốn nói mọi việc đều tốt,” Hàn Hiểu bình tĩnh nói với Hanna.
“Em đang nói dối, giọng nói của em đã tố cáo em rồi, em rất không tốt, vô cùng không tốt. Nhanh nói cho chị biết em đang ở đâu?” Hanna lớn tiếng nói với Hàn Hiểu
“Chị Hanna, em thật sự……”
“Em có phải không tin chị, em không xem chị là bạn bè phải không!?” Hanna ngắt lời của Hàn Hiểu
“Không phải, em…..”
“Vậy em mau nói cho chị biết em đang ở đâu?” Hanna ngắt lời Hàn Hiểu một lần nữa
Hàn Hiểu thở dài, cậu khuất phục rồi, “Em đang ở Herlan, chị Hanna.”
“Herlan, em vậy mà lại ở Herlan!” Hanna nghe thấy lời Hàn Hiểu bỗng nhiên kinh hô lên, “Em đang ở chỗ nào của Herlan?”
“Em ở công viên Nam Phương của Herlan.”
“Công viên Nam Phương! Thật sự quá tốt rồi! Gần cổng của công viên Nam Phương có một hàng ghế dài, em ngồi ở đó không được đi đâu, cho chị 10 phút, chị đến ngay.”
Máy truyền tin bị tắt rồi.
Hàn Hiểu nhìn máy truyền tin công cộng đã bị tắt, hiện ra một nụ cười khổ, cậu không muốn liên lụy chị Hanna, nhưng cuối cùng cậu cũng kéo chị ấy vào.
Hàn Hiểu lẳng lặng ngồi trên ghế dài trước công viên, nghĩ đến cuộc sống sau này, trong lòng vô cùng cay đắng, biết rõ kết quả như thế này nhưng mà cậu vẫn làm, hai mươi mấy năm trong hai đời cậu chỉ hi vọng có một cuộc sống bình thường, có vợ có con. Nhưng bây giờ con thì có rồi chỉ là lại ở trong bụng cậu. Vợ sao, Hàn Hiểu nghĩ đến khuôn mặt yêu nghiệt mê hoặc người của Công tước, khóe miệng không nhịn được co rút một cái, quên đi! Xinh đẹp nữa cũng không thể thay đổi được bản chất dã thú. Tuy rằng cũng nằm mơ ban ngày, nhưng đó cũng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, ông trời ông hà cớ gì phải tính toán với tôi, cho tôi một cơ thể như thế này, khiến cho mỗi ngày sau này của tôi đều trải qua như nước sôi lửa bỏng, cực kì có ý nghĩa, ông nói xem tôi nên cảm ơn ông hay là nên đánh ông một trận! Trong lòng Hàn Hiểu vô cùng oán hận.
Đợi gần 15 phút thì Hàn Hiểu nhìn thấy Hanna cầm theo một cái túi xách đi nhanh về phía này. Cậu ngay lập tức đứng lên đón Hanna.
“Hàn Hiểu, nói cho chị biết, em đã xảy ra chuyện gì? Em đột nhiên không đi làm, chị đến chỗ ở của em tìm em, nhưng người ở đó nói với chị căn bản không có người tên Hàn Hiểu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hanna để túi trên tay bỏ ở phiá sau ghế lập tức vội vàng hỏi
“Chị Hann, chị sao lại ở Herlan?”
“Chị vốn là người Herlan, chỉ là sau này chị gả đến Unake. Mấy ngày trước mẹ chị bị bệnh chị phải quay lại đây chăm sóc bà, nhà của chị ở trong một khu dân cư cũ cách đây không xa, được rồi, bây giờ đến lượt em nói, không được đổi chủ đề.”
“A! Vậy sao! Quá trùng hợp rồi! Đừng giận nữa, chị Hanna. Em nói không được sao!” Nhìn thấy vẻ mặt chị Hanna càng ngày càng nghiêm trọng, bất đắc dĩ Hàn Hiểu chỉ có thể đem tất cả mọi việc từ đầu đến cuối đều nói hết với Hanna, “Em không có cách nào, em phải bảo vệ con trong bụng em, em không muốn bọn nhỏ trở thành công cụ sinh sản cho quý tộc, cho nên em bỏ chạy.”
Nghe xong câu chuyện của Hàn Hiểu, Hanna kinh ngạc, “Thì ra mấy ngày nay tivi luôn phát sóng người mẹ quý tộc, chính là em?”
Nghe thấy từ Người mẹ quý tộc Hàn Hiểu lại囧 rồi. Nha! Cho dù là trên Địa Cầu hay hay là tinh cầu Landis, paparazzi vẫn luôn khiến người ta chán ghét như vậy.
“Chị biết em sẽ có chuyện mà, cho nên chị mang cái này tới.” Hanna vừa nói vừa mở cái túi, “Thẻ nhận dạng này cho em, em ở bên ngoài không thể sử dụng thẻ nhận dạng của mình, dùng cái này đi.”
Hàn Hiểu kinh ngạc nhận thẻ nhận dạng hỏi: “Chị Hanna, đây là thẻ nhận dạng của ai?” Thẻ nhận dạng đại diện thân phận của một người, không thể có nhiều như vậy.
Hanna tràn đầy tình cảm mà nhìn thẻ nhận dạng trả lời: “Đây là thẻ nhận dạng của con chị. 20 năm trước chị từng có một đoạn tình cảm thất bại, đứa con này có vào lúc đó, do một vài nguyên nhân chị không thể nuôi nấng nó, cho nên chị gửi nó cho một người bạn tốt không thể sinh con, nhưng mà mấy năm trước khi nó đi đến tinh hệ Calitri du lịch gặp khải bọn cướp vũ trụ” Nói đến đây nước mắt Hanna rơi xuống “đợi đến lúc quân đội cứu viện đến cướp lại phi thuyền thì chỉ có thể tìm thấy tấm thẻ nhận dạng này, bạn tốt của chị vì áy náy mà giao nó lại cho chị. Chị và cô ấy đều cho rằng thằng bé nhất định vẫn còn sống, cho nên bọn chị không đi làm giấy chứng tử cho thằng bé, thẻ nhận dạng này vẫn luôn còn hiệu lực.”
Nghe xong những lời nói đầy đau khổ của Hanna, Hàn Hiểu lập tức trả lại thẻ nhận dạng, “Đồ vật quý giá như vậy em không thể nhận.”
“Bảo em cầm thì em cứ cầm đi, để ở chỗ chị cũng không có ích lợi gì, nhưng em lại không thể không có nó.” Hanna nhìn Hàn Hiểu nước mắt không ngừng rơi, “Đứa nhỏ, em không biết em lớn lên giống tiểu Cray, ngoại trừ màu tóc và màu mắt, còn có thằng bé cao hơn em một chút, những cái khác hầu như hai người đều giống nhau như đúc, lần đầu chị nhìn thấy em chị còn tưởng rằng tiểu Cray của chị đã trở lại rồi.” Hanna đã khóc không thành tiếng nói
“Chị Hanna….”
Hanna khóc một lúc, ngẩng đầu, lau nước mắt, cầm lấy cái túi tiếp tục giới thiệu cho Hàn Hiểu những đồ mà cô mang theo, “Đây là nước thuốc làm thay đổi màu tóc của em, uống xuống là được, đây là nước thuốc làm thay đổi màu mắt của em nhỏ hai giọt là được, em yên tâm những thứ này sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng em đâu. Đây là áo khoác ngoài, năm đó là do chị chuẩn bị cho tiểu Cray, bây giờ cho em, còn có…” Hanna vẫn cứ nói luyên thuyên những thứ mà mình mang theo, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy nước mắt của Hàn Hiểu đã rơi đầy trên mặt.
“Chị Hanna, chị đối với em tốt như vậy, em không biết làm sao để báo đáp chị.” Hàn Hiểu khóc thút thít nói
(Bắt đầu từ đây thay đổi xưng hô của hai người nha. Lúc đầu cũng tính để hai người xưng dì – con nhưng mà thấy kỳ quá nên vẫn để chị – em, giờ thay đổi sang mẹ – con nhanh quá,lại sợ không thích ứng kịp ^_^)
“Chị không cần em báo đáp, chị chỉ cần em hạnh phúc.” Hanna vươn tay thay Hàn Hiểu lau nước mắt trên mặt, sau đó dùng ánh mắt đầy hi vọng nhìn Hàn Hiểu: “Đứa nhỏ, con có thể gọi ta một tiếng mẹ không! Chỉ một tiếng thôi, được không?”
“Mẹ, mẹ, mẹ, ở trong mắt con mẹ chính là mẹ của con.” Hàn Hiểu ôm chặt lấy Hanna khóc nói
Hanna cảm thấy mình mãn nguyện rồi, cô nhắm mắt lại nước mắt chảy xuống, sau đó cô mở mắt ra, vỗ nhẹ lưng Hàn Hiểu, ra hiệu cho cậu buông ra: ” Đứa nhỏ, bây giờ không phải là lúc khóc, con phải nhanh chóng đi đến trạm phi thuyền, không còn bao nhiêu thời gian nữa, ở bên thành Doris trốn không được bao lâu đâu, để mẹ kêu cho con một chiếc xe điện! Nói xong cầm lấy thẻ nhận dạng chuẩn bị gọi số.
“Không, mẹ, mẹ cứ đưa số để con tự gọi.” Hàn Hiểu lập tức ngăn cản Hanna, “Mẹ, nếu như mẹ xem con là con trai, con xin mẹ ngay lập tức rời khỏi chỗ này, đừng để bất kì người nào biết con và mẹ đã từng gặp mặt, con chỉ hi vọng mẹ có thể có được hạnh phúc.”
Hanna xoa mặt Hàn Hiểu, cười nói: “Mẹ hiểu rõ con trai của mẹ, cái này cho con, đây là địa chỉ của người bạn tốt của mẹ đang ở, anh ấy là một bác sĩ, con đi tìm anh ấy đưa bức thư này, anh ấy sẽ chăm sóc cho con. Đứa nhỏ con phải nhớ, từ hôm nay trở đi con chính là Cray Brace.” Nói xong ôm lấy Hàn Hiểu, “Hàn Hiểu, nhất định phải hạnh phúc!” Sau đó cô liền rời khỏi Hàn Hiểu chầm chậm đi xa.
Hàn Hiểu nhìn thân ảnh của Hanna từ tư biến mất ở con đường phía trước, cậu cầm lấy thẻ nhận dạng của mình, kêu một chiếc xe điện, nhét túi xách của Hanna vào trong túi của mình. Mấy phút sau xe điện tới, cậu ngồi trên xe đi thẳng tới trạm phi thuyền.
Không thể không nói vận khí của Hàn Hiểu vô cùng tốt, hôm nay sẽ có mấy chiếc phi thuyền sẽ bay trong nửa giờ tới, trong đó bao gồm cả chiếc phi thuyền sẽ đi đến nơi cậu muốn.
Hàn Hiểu cầm thẻ nhận dạng của mình ở những quầy bán vé khác nhau mua mấy vé đi các tinh cầu khác nhau, sau đó cậu đi đến nhà vệ sinh công cộng, đổi bộ quần áo mũ nón khăn quàng cổ mà Hanna đã đưa cho cậu, mang thêm giày tăng chiều cao, thay đổi màu mắt và màu tóc, lại nhét cái túi của mình vào trong túi của Hanna, lúc này đây cậu nghiễm nhiên biến thành một người khác, đi đến quầy bán vé dùng thẻ nhận dạng của Cray Brace mua vé cần mua, bước lên phi thuyền.
Hàn Hiểu bay ở trong vũ trụ 3 tiếng đồng hồ, đi đến mục tiêu của cậu.
3 tiếng đồng hồ sau, quản gia phát hiện Hàn Hiểu biến mất, Công tước và bác sĩ Nayar đang xử lí mọi việc trong quân bộ nhanh chóng được gọi về thành.
Thành Doris, phòng làm việc của Công tước.
Đội trưởng đoàn thị vệ vẻ mặt xấu hổ cúi thấp đầu đứng trước mặt Công tước, Công tước ngồi trước bàn không nói tiếng nào, Nayar và Abigail quản gia cũng đứng ở một bên, tất cả mọi người đều thở dài.
“Người nào giải thích cho ta tại sao cậu ấy lại có thể lái xe điện.” Công tước mặt đen lại hỏi mọi người
“Cái này tôi có thể giải thích, phu nhân nói cậu ấy đang học cách sử dụng hệ thống đồ dùng gia dụng ở trên sách, để tránh lại xảy ra việc như lần trước ngay cả nước tắm cũng không biết làm sao để mở, cậu ấy muốn thực hành trên thực tế, tôi liền dạy cho cậu, xe điện cũng là máy móc gia đình bình thường hay sử dụng, cho nên…..” Nayar dừng lại, khúc sau không cần giải thích nữa.
“Công tước, cho dù như vậy phu nhân cũng không đi xa được đâu, trên người cậu ấy không mang theo đồng nào.” Quản gia nói
“Cậu ấy có.” Công tước nhắm mắt nói, “Cậu ấy than phiền với ta, ta hại cậu ấy dùng hết số tiền tích cóp trong 5 năm, cho nên ta đã bỏ vào trong thẻ nhân dạng của cậu ấy một ít tiền.” Số tiền đó đủ để cho cậu ấy bỏ chạy rồi.
Mọi người: “……..”
“Như vậy cũng không sao, phu nhân không thể đi đến hệ thống tài chính của chính phủ lấy tiền, như vậy sẽ làm bại lộ thân phận của cậu ấy, nhưng chỉ cần cậu ấy dùng thẻ nhận dạng trả tiền, vậy thì chúng ta có thể tìm được chỗ của cậu ấy.” Nayar nói
Công tước gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Nayar hỏi: “Nếu như bây giờ ta tìm được cậu ấy, ngươi cho rằng cậu ấy sẽ đồng ý cùng ta quay về sao?”
“Cái đó cần phải xem ngài dùng biện pháp nào, nếu như ngài dùng vũ lực yêu cầu phu nhân quay về, vậy thì tỉ lệ thành công của ngài là 100%. Nhưng nếu như ngài muốn phu nhân bằng lòng cùng ngài quay về vậy thì tỉ lệ thành công sẽ phụ thuộc vào phu nhân.” Người ta nếu như vui vẻ quay về cùng ngài thì còn bỏ chạy làm gì. (thích câu này của anh ghê luôn :v)
Công tước: “………”
Công tước đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh ở bên ngoài, rơi vào trầm tư.
Hàn Hiểu xuống phi thuyền ở thành Tullie của tinh cầu Latour, cậu thuê một chiếc xe điện đi về phía mục tiêu, đến trước một căn nhà to như hoa viên cậu xuống xe, đi tới cửa, một vị phu nhân trẻ tuổi đang dùng phương thức nguyên thủy để tưới nước cho khu vườn đầy hoa tươi của cô, cô ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Hiểu, ống nước trong tay rơi xuống, nước mắt lập tức rơi ra từ trong đôi mắt xanh lam xinh đẹp.
Hàn Hiểu rõ ràng, mình đến nhà rồi.