Dưới đại sảnh dùng để đón khách của một nhà hàng xa hoa, nơi chuyên được dùng để tổ chức những bữa tiệc xã giao từ trong đến ngoài lĩnh vực.
“Cảnh Minh, Lương gia tôi còn sờ sờ ở đây mà cậu đã đối xử với con bé như vậy sao?? Cậu có để Lương gia tôi vào mắt???”
Lương Chính chỉ thiếu nắm cổ áo Cảnh Minh lên chất vấn, ánh mắt lại muốn giết người nhìn Mục Khả Hân vẫn đang tỏ ra nghênh ngang sau lưng hắn. Không hề biết sai, lại chẳng cảm thấy sợ. Khiến Lương Chính tức lộn ruột.
Thứ đàn bà không có nhân cách đoan chính này. Nói đến cũng là do ả ta. Việc tốt không làm, lại muốn làm tiểu tam, tình nhân của người ta. Vậy cũng thôi, ả là cái thá gì mà bắt nạt con gái ông??
“Cậu không thích nó thì thôi, nhưng sao cậu có thể ở bên ngoài nuôi tình nhân một cách trắng trợn, còn dung túng cho cô ta vào nhà sỉ nhục Thục nhi như vậy!? Lương gia chúng tôi còn chưa có chết đâu!”
Lương Chính không phải không biết chuyện không hay ho của Cảnh Minh ở bên ngoài, nhưng ông ta nghĩ dù gì hắn cũng phải biết điều mà tém tém một chút, còn để người ngoài nhìn vào thấy dễ coi. Kết quả…
Kể ra thì đại loại là mấy hôm trước Lương Thục khóc chạy về nhà mẹ đẻ, kiểu gì cũng phải đòi từ hôn với Cảnh Minh cho bằng được. Bộ dạng của cô ta lúc đó thật sự là dọa cho nhà họ Lương sợ một trận. Nói làm sao, từ khi Mục Khả Hân có Cảnh Minh chống lưng, Lương Thục quả thật là bị cô ta bắt nạt đến vừa sợ vừa giận. Trước là nhốt trong phòng, không cho ăn uống. Sau đó là bắt cô lau nhà quét dọn, không làm thì đánh mắng. Lương Thục hầm hố như vậy thật ra chỉ là con cọp giấy chỉ được cái miệng là to. Cô ta từ mắng đến không dám mắng nữa là đủ hiểu.
Lương Thục đã bao giờ chịu khổ như thế, vừa oan ức vừa tủi thân chạy về nhà mẹ đẻ mà như trốn trại vậy.
Nếu không phải Lương Chính ngăn cản thì Hứa Duệ Hà đã đuổi tới nắm đầu Mục Khả Hân ra đánh rồi.
Lương Chính cũng là không chịu nổi, hành vi của Cảnh Minh khác nào coi thường cả Lương gia.
Bị chất vấn như vậy nhưng Cảnh Minh lại chẳng có chút ý chột dạ hay hối hận nào, còn đương nhiên nói: “Đã là hôn nhân chính trì thì phải chấp nhận chịu này thôi. Nếu cô ta chịu an phận, đừng có chứng nào tật nấy, giở thói hư tật xấu được chiều chuộng quen ở Lương gia ra thì đâu có đến nổi nào. Mỗi người sống theo ý mình, chẳng ai phạm ai không phải tốt ư?”
“Cha vợ đừng quên, Lương gia vẫn còn nhờ vào Cảnh gia.”
Lương Chính vừa mới định lên tiếng liền bị lời này làm cho nghẹn đỏ mặt, ứ cả họng.
Đúng vậy, Lương gia còn đang dựa vào Cảnh gia. Làm phe bị động, chỉ cần Cảnh gia rút vốn về, Lương gia sẽ ngã xuống ngay lập tức. Lương gia đã là thế cưỡi hổ khó xuống từ lâu rồi.
Cảnh Minh còn không phải dựa vào điều này nên mới có thể trắng trợn dung túng Mục Khả Hân tác oai tác quái hay sao?
Lương Doanh đứng ở một bên nhìn biểu tình của Lương Chính mà không khỏi lắc đầu.
Sự đã như vậy, Lương Chính có thể làm gì đây?
“Tôi khuyên cha vợ nên dạy dỗ lại con gái ba một chút đi. Có như vậy mối liên hôn này mới có thể phát huy đúng tác dụng của nó.”
“Cô ta làm tam thiếu phu nhân Cảnh gia của cô ta, đừng mộng tưởng kiêu căng ngạo mạn, gây sự với Khả Hân. Hiện tại cô ấy đang mang thai, lỡ may có chuyện gì, cho dù không phải do Lương Thục thì tôi cũng sẽ tính lên đầu cô ta.”
Nói đến đây Cảnh Minh nghênh ngang dắt Mục Khả Hân muốn đi.
Hướng họ đi vô tình làm sao lại đối diện với hai người Lương Doanh và Mục Thanh, cho nên đôi bên liền nhìn thấy nhau.
Đương nhiên Lương Chính tức mà không nói được gì thuận theo họ rời đi cũng nhìn tới.
Mục Khả Hân dạo gần đây sống phong quang vô hạn, hoàng hoành ngang ngược cái mũi sắp hỉnh lên trời rồi. Cho nên vừa nhìn thấy Lương Doanh cô ta liền không khống chế được cái miệng: “Xem, đây là ai?”
“Bác Lương, đây không phải con gái bác ư?”
Cô ta còn lôi cả Lương Chính vào, khiến mặt ông ta biến thành màu gan heo.
“So với bác thì con gái bác thức thời hơn nhiều, tự biết không đạt được cái tốt gì liền vội vàng chạy lấy người. Chỉ tội cho Lương Thục kia bị đem ra làm bia đỡ đạn, còn cậu ta thì thuận lợi bám lên người đàn ông có tiền khác, trông dạo này sống vô cùng tốt, khí sắc hồng hào chưa kìa!”
“Còn Lương Thục thì…”
Cô ta nói một nửa lại không chịu nói hết, nhưng nhiêu đó đã đủ cho người ta nhìn ra, lại so sánh được càng thấy khác biệt rõ ràng. Đối lập đến mức khiến người ngứa mắt.
“Con xem! Đều là chuyện tốt con làm ra! Con đã vừa lòng chưa!?”
Lương Chính bị xấu mặt liền không chút nghĩ ngợi trút hết lên người Lương Doanh.
Có lẽ ông ta đang nghĩ, nếu cô chuyện giúp đỡ một chút thì có lẽ Lương gia đã không đi đến mức đường này. Bởi vì từ miệng Lương Thục ông ta đã biết Lương Doanh sớm đã bám được lên người Mục Thanh từ lâu rồi, mặc dù Lương Thục nói toàn lời không dễ nghe nhưng ông ta vẫn có thể từ đó nắm bắt được điểm mấu chốt.
Cơ bản mà nói ông ta nghĩ không sai, chỉ cần Lương Doanh có ý nghĩ cho Lương gia chút thôi thì Lương Thục cũng chẳng cần gả cho Cảnh Minh.
Nhưng vì sao cô phải làm thế?
Vì sao cô phải làm từ mẫu?
Mục Khả Hân thấy ông ta chỉ trích Lương Doanh thì càng vui vẻ: “Cậu ta cơ bản không quan tâm sống chết của Lương gia. Uổng công cho người ngoài luôn cho rằng cậu ta hiếu thuận nhất.”
Lương Doanh từ đầu chí cuối không nói gì nhìn họ múa may mồm miệng.
Mà bị nhìn như vậy một hồi, ai cũng cảm thấy mình như con lừa đang nhảy nhót làm trò hề vậy.
Lương Chính sớm trải nghiệm loại cảm giác này rồi, mà Mục Khả Hân còn chẳng thua kém gì ông nhưng họ vẫn thấy khó chịu như bị kiến đốt toàn thân. Có khi tất cả những oán hận trong lòng Mục Khả Hân đều là vì ánh mắt như coi rẻ này của Lương Doanh cũng nên. Nhưng họ lại không nghĩ thử xem đó đều là do họ thiếu lòng thiếu dạ, nhìn ai cũng thấy họ đang phỉ báng mình, trách ai được chứ.
Làm bạn thân của Lương Doanh khá lâu, ít nhất cô ta cho rằng Lương Doanh sẽ không đếm xỉa đến mình, vậy cô ta đành nói cho sướng miệng.
Nhưng không nghĩ tới lúc cô ta định há miệng thì đã bị một người khác chặn trước.
Một người mà cô ta không ngờ tới, lại vừa thấy đã sợ xanh mặt.