“Cậu ta mang thai?”
Lương Doanh có thể đoán được ra Mục Khả Hân thì không lý nào không nghĩ được theo đường này, mặc dù cô không chắc chắn lắm.
“Cái này dễ thôi, điều tra chút là ra được.”
Mục Thanh nhanh gọn đáp: “Tới lượt em rồi, đừng nghĩ gì nữa. Đợi anh tìm hiểu rồi sẽ nói cho em.”
Nói xong anh kéo cô đứng dậy, ba người cùng nhau đi vào phòng siêu âm.
Đối với việc mình bị nhìn thấy, Mục Khả Hân quả thật chẳng hề hay biết.
Bởi vì lúc này trong đầu cô ta đang tồn tại rất nhiều ý nghĩ quay cuồng, là đang nghĩ làm sao để xử lý vấn đề vừa mới xuất hiện.
Cô ta mang thai đôi.
Đúng vậy, nguyên nhân khiến cái bụng cô ta có vẻ lớn nhanh hơn bình thường là vì bên trong có tận hai đứa.
Cô ta quả thật muốn mắng gã đàn ông khốn kiếp Trương Hàng kia máu chó đầy đầu. Vì cái thai, cô ta đã suy tính chu toàn, cả lời nói dối như thế nào để lấp liếm sự thật về tháng tuổi của nó đều đã nghĩ xong. Vốn nghĩ chỉ cần tiến hành theo kế hoạch thôi là được, kết quả bây giờ cô ta buột phải nghĩ lại.
Thật ra việc này nếu để Mục Thanh nói, Mục Khả Hân tội gì phải vất vả như thế. Cảnh Minh so ra một chút cũng chẳng bằng Trương Hàng về mặt gia thế. Nếu cô ta ham vinh hoa phú quý như vậy sao không mang theo cái thai song sinh quý giá kia đi tìm Trương gia, đảm bảo họ sẽ cung phục cô ta như hoàng hậu. Trương Hàng khốn nạn “chút” thôi nhưng hắn đích thị là phú nhị đại được nuông chiều. Cảnh Minh làm gì có cửa so sánh với hắn.
Chẳng lẽ vì Cảnh Minh ít khốn nạn hơn?
Hay là Mục Khả Hân yêu gã hơn?
Dù sao thì bây giờ Mục Khả Hân chỉ lo nghĩ cách làm sao che giấu cái thai này thật hoàn hảo, chẳng hề nghĩ được nhiều vậy.
Thời điểm đó ở Trương gia…
“Anh lập tức đem a Hàng về cho tôi!”
“Mẹ à mẹ bình tĩnh chút đi…”
“Bình tĩnh cái gì nữa! Đã nói anh mang đi đâu không được, lại cứ đưa nó ra nước ngoài! Giờ anh xem, cháu nội của tôi sắp bị hại chết rồi kìa!!!”
“Mẹ đừng nói bậy! A Hàng chưa có…”
“Phi!!”
“Được được, mẹ ngồi xuống đã.”
Trương Thông mồ hôi đầy đầu đem mẹ mình đặt ngồi xuống ghế, trong lòng có bực bội lại không dám biểu hiện tí nào.
Thế mà bà nội Trương vẫn chưa buông tha: “Tôi nói anh lập tức mang nó về nước cho tôi!”
“Nếu không tôi sẽ đá anh ra khỏi nhà!!!”
Trương Thông nghe mà đầu muốn to ra.
Ông ta biết rõ là mẹ mình có chút làm lớn chuyện, muốn dùng việc này ép ông ta phải mang Trương Hàng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm do ngộ độc hơi nước trong phòng xông hơi về nước. Nhưng thân là người làm cha, ông ta cũng thương con, cho nên thật ra không hề có nhiều phản đối lắm.
Ông ta làm sao ngờ được đưa Trương Hàng ra nước ngoài một chuyến để tránh đầu sóng ngọn gió lại suýt nữa đem mạng hắn ném đi chứ. Ông ta cho rằng ở đó là nơi an toàn nhất.
“Còn cái dịch vụ kia nữa, mém hại chết người, anh phải khiến nó dẹp tiệm cho tôi!”
Trương Thông trước nay cái gì cũng có thể chiều chuộng bà, riêng lúc này vừa nghe xong liền giật mình, vội nói: “Mẹ, con biết mẹ lo lắng, tức giận. Con cũng rất giận, nhưng mà bên cảnh sát đã kiểm tra cửa phòng a Hàng rồi, nó không hề có dấu hiệu bị khóa. Kết luận đưa ra là a Hàng không tính được thời gian, ở quá lâu trong phòng dẫn đến bị thiếu oxi sinh ra mất sức rồi gặp ảo giác…”
“Anh nghĩ tôi muốn nghe những lời này ư!”
“…”
Bà nội Trương chẳng đợi ông ta nói hết đã quát ầm lên: “Ý anh chẳng lẽ là do a Hàng tự làm tự chịu sao!?”
Chẳng lẽ không phải như vậy?
Trương Thông đần mặt, nhưng ông mới không ngu mà nói ra miệng.
“Bọn họ ỷ vào việc a Hàng ở bên đó không có người chống lưng mà muốn gán tội cho nó là gán sao?? Chúng ta ở bên này còn chưa có chết!”
“…”
Trương Thông rất muốn nói, nếu mà thật vậy thì Trương Hàng con ông đã ngồi tù mọi gông vì bao nhiêu chuyện nó làm rồi.
Nhưng chính là người làm thân nhân bất kể có chuyện gì cũng sẽ bênh con mình, cho dù có sai cũng phải làm cho nó đúng.
Chỉ là lần này…
“Người đúng phía sau tiệm mat-xa đó không phải là người Trương gia ta có thể chỉ tay năm ngón được đâu mẹ.”
Bà nội Trương đang nóng giận đều bị thái độ nghiêm trọng của Trương Thông làm giật mình, nhất thời tắt tiếng.
“Đối phương là Mục thị. Mục thị ở nước ngoài chứ không phải Mục thị ở trong nước, thế lực lớn đến mức có thể đè chết Trương gia ta mấy lần.”
Ông ta nói nghiêm trọng vậy, nhưng bà nội Trương trước là hoảng sợ, sau lại không muốn tin vẫn cứng miệng nói: “Đó cũng là ở nước ngoài, chẳng lẽ chúng ta không làm gì được Mục thị ở đây?”
Trương Thông nghe mà cười cay đắng.
“Đợi mẹ chèn ép được Mục thị trong nước thì mọi chuyện đã xong xuôi từ tám đời rồi. A Hàng nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà không thể làm gì được người ta mảy may.”
Trương gia làm người tay to miệng rộng hồi giờ, lần đầu tiên phải đứng trước tình huống bó tay ngậm miệng làm người câm, quả thật là ngột ngạt ấm ức không chịu nổi.
Bất kể là Trương Hàng tốt hay xấu thì hắn cũng là cháu đích tôn của Trương gia, bao che cũng được, chỉ cần hắn chịu một chút oan ức thì đều là vả lên mặt Trương gia.
Nhưng họ có thể làm gì được đâu.
“Đưa nó về cho ta.”
Im lặng một hồi, cuối cùng Trương Thông nghe bà nội Trương dùng giọng điệu không cam lòng nhưng bất lực nói một câu này.
Ông ta cay đắng nhắm mắt lại: “Dạ mẹ.”