“Sếp, có thể cho tôi xem hồ sơ lí lịch của vợ sếp không?”
Giang Tiềm há hốc mồm một hồi sau đó bỗng nhiên liếʍ môi hèn mọn không sợ chết xin xỏ sếp.
Mục Thanh ban đầu thì nhướng mày nhìn hắn, đợi hắn sợ muốn rụt vòi thì nghe anh nói: “Hồ sơ ở trên bàn trong văn phòng, xem xong thì đánh máy, nhập vào hồ sơ nhân sự luôn đi.”
“Tuân lệnh sếp!”
Giang chân chó lập tức đáp.
Sau đó tiếp tục được đằng chân lên đằng đầu: “Sếp, vợ sếp có năng lực như vậy làm trợ lý sinh hoạt cho sếp có hơi lãng phí nhân tài đấy!”
Mục Thanh kiểu: Anh muốn chết?
Giang Tiềm lập tức thành thật làm người.
“Làm sao vậy?”
Lương Doanh đứng một bên mù mịt nhìn họ một hồi lúc này mới không nhịn được hỏi.
“Ầy…”
Giang Tiềm buông ra một hơi đầy cảm thán.
“Đừng để ý tới hắn!”
Mục Thanh buồn cười kéo cô đi vào trong văn phòng, không để ý tên trợ lý dở hơi kia nữa. Mặc kệ hắn có năng lực cỡ nào nhưng lâu lâu hơi bị ngáo, cũng không cần để vợ tiếp xúc nhiều với hắn.
Lương Doanh không phải người sẽ tò mò, thấy anh như vậy thì không để ý nữa.
Giang Tiềm bị sếp mình bỏ ở ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng đã thấy sếp hắn vào rồi lại ra, đập vào mặt hắn một tập hồ sơ sau đó đóng sập cửa lại.
“.”
Vẻ mặt Giang Tiềm kiểu không thể nào nói nổi. Làm đầy tớ là không có nhân quyền đến thế hả!!?
“Trợ lý Giang, làm sao thế?”
“Trợ lý Giang, chẳng lẽ anh sắp bị dời vị?”
“.”
Nói cái mẹ gì lời xui xẻo thế!?
“Đừng có đoán già đoán non! Mau làm việc rồi còn tan tầm! Muốn ở lại trực đêm hả?”
“Xì! Anh Giang không hợp giả bộ tổng quản nội vụ đâu.”
“Mấy người phản rồi!”
“Ha hả…”
…
“Mẹ, Lương Doanh chị ta dám đánh con!”
“Cái gì!?”
Hứa Duệ Hà vốn thấy Lương Thục bỗng nhiên chạy về còn chưa kịp mắng đã bị ý nghĩa trong lời nói của cô làm chấn kinh. Sau đó không thể tin được giận dữ nói: “Nó đánh con? Nó dám!”
Nhưng nói xong bà ta lại bỗng nhiên không quá tin tưởng. Tựa như ban đầu Lương Thục cũng không nghĩ Lương Doanh dám đánh cô ta vậy.
“Mẹ! Chị ta đánh con! Chị ta đánh con! Sao chị ta dám! Sao chị ta dám! Mẹ!”
Lương Thục thì cứ như bị lên cơn, bao nhiêu uất ức tại thời khắc nhìn thấy mẹ cô ta liền mạnh mẽ phun trào. Ánh mắt thì tràn ngập oán hận, miệng không ngừng rú to, một hồi đến não Hứa Duệ Hà đều muốn phình lớn. Từ không thể tin cùng phẫn nộ vì con mình bị đánh, dần dần Hứa Duệ Hà đều thấy phiền mà hét lên: “Câm miệng!”
“!”
Lương Thục bị quát đến bàng hoàng mở to mắt, bao nhiêu oán giận như bị ngừng lại ở một khắc đó, con ngươi ngập nước nôm cũng có vẻ đáng thương. Vẻ mặt của Hứa Duệ Hà bởi vì vậy mà dịu lại, yêu thương dỗ dành cô ta: “Con ngoan, mẹ nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.”
Đây là đứa con kiêu ngạo của bà, bà còn chưa từng đánh nó, sao con tiện chủng kia dám chứ.
“Mẹ!”
Lúc này Lương Thục mới mi mắt rưng rưng, chui vào lòng bà ta oan ức gọi lớn.
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
“Duệ Hà? Có phải Thục nhi về không? Tôi nghe thấy tiếng của nó!”
Bỗng nhiên ngay lúc này âm thanh của Lương Chính xuyên qua cánh cửa phòng chui vào tai hai người bên trong.
Cũng không phải là giọng nói của ma quỷ, cố tình biểu hiện của hai mẹ con Hứa Duệ Hà lại như gặp quỷ, nín thinh không dám lên tiếng. Một đỗi Hứa Duệ Hà mới cho Lương Thục một cái ánh mắt muốn cô ta nhất định không được lên tiếng, sau đó mới đáp lại người bên ngoài: “Không có, em đang nói chuyện với con bé qua điện thoại. Có phải làm ồn anh không?”
“Là vậy a…”
Giọng của Lương Chính nghe có vẻ tiếc nuối muôn phần.
Hứa Duệ Hà sợ ông ta sẽ vào liền đứng dậy đi ra ngoài.
Âm thanh của họ xa dần bên tai Lương Thục.
Sau khi sợ hãi đi mất, oán hận lại bùng lên. Ánh mắt Lương Thục như thể tóe được ra lửa. Cô ta vừa sờ soạn một bên mặt bị đánh, giống như vẫn còn cảm nhận thấy đau rát cùng sĩ nhục, mất mặt lúc đó, biểu tình cô ta như gϊếŧ người âm trầm lẩm bẩm: “Lương Doanh, chị đợi đó cho tôi.”
“Chị đánh tôi, tôi muốn chị hủy dung, xem gã đàn ông nào muốn chị. Chị không xứng với Mục Thanh. Chị không xứng.”
…
Buổi sáng, bên trong một khách sạn tình yêu cách khu ăn chơi H thành không xa. Bên trên chiếc giường lớn giữa phòng vẫn còn lẫn lộn những cánh hoa hồng còn nguyên vẹn đang nằm hai người toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải. Hiện trường quần áo la liệt trên sàn, hỗn loạn một mảnh, chỉ cần là người không đần đều có thể đoán được đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.
Đêm qua nhất định là một đêm cuồng nhiệt đến nảy lửa.
“Anh Minh…”
“Khả Hân, em yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Trời càng ngày càng sáng, trên giường liền vang lên tiếng một nam một nữ khẽ khàng trò chuyện với nhau đầy âu yếm.
“Em biết anh sẽ không, nhưng mà…”
“Khả Hân, em rất thông minh, nhất định có thể hiểu cho anh mà phải không. Anh có thể hứa với em, bất kể là ai bước chân vào cửa Cảnh gia, anh vẫn sẽ không bỏ rơi em. Đợi anh có năng lực rồi mới có thể cho em thứ tốt nhất. Anh hứa với em, anh sẽ không yêu cô ta.”