Lương Doanh mặt không biểu cảm đặt muỗng xuống chén không, lại uống một ngụm sữa mới hé miệng lạnh nhạt hỏi.
“Cái đó hiện tại không rõ, nhưng mà ngay sau hôm em làm ầm ĩ thì vị mẹ kế kia của em đã đưa Lương Thục về trường.”
Chỉ cần là người thông minh một chút sẽ hiểu ngay mục đích của Hứa Duệ Hà là gì, chỉ là anh không biết Lương Doanh có hiểu không.
Đối với ánh mắt của anh, Lương Doanh khó hiểu nhìn lại. Đáy mắt kia trong suốt, đơn thuần không chút tâm cơ, Mục Thanh lại không nhịn được khó hiểu vì sao cô có thể ầm ĩ một trận kia cho được. Nó quả thật không giống con người cô, cũng không trách người khác hoài nghi.
Nhưng lại tìm không thấy manh mối để giải mã câu đố này.
“Em biết tình huống của Cảnh Minh ở Cảnh gia không phải rất tốt đẹp?”
Lương Doanh khựng lại một chút, sau đó thành thật gật đầu: “Tôi biết.”
Nếu chỉ tính thời điểm, kiếp trước lúc chưa cưới Cảnh Minh cô vẫn không biết, nhưng trải qua mấy năm vợ chồng, sao cô có thể không biết được. Biết rồi cô lại càng nhạt lòng, cũng rất trào phúng khi nghĩ đến Mục Khả Hân hiện tại coi trọng gã thế nào, trăm phương ngàn kế muốn đáp lên người Cảnh Minh. Chắc cô ta không biết sự thật về gã đàn ông mình mèo mã gà đồng, muốn chiếm cho bằng được đâu. Gã đàn ông mà cả Lương Thục cũng chê không thèm lấy.
Cơ mà kiếp trước Cảnh Minh dựa vào cô thâu tóm được Lương gia, sau khi cô chết chắc Mục Khả Hân cũng thỏa mãn với những thứ đang có rồi đi. Còn bây giờ… Liệu kiếp này không có cô, hắn có thế được không.
Mục Thanh không biết ý nghĩ trong lòng cô, lại có chút không ngờ với câu trả lời của cô, ánh mắt nhìn cô không khỏi lạ đi một chút.
Lương Doanh nhìn thấy nhưng không có định giải thích, cô chỉ nói: “Cảnh Minh nếu chịu thông minh một chút thì không cần hai nhà Cảnh Lương kết thông gia vẫn có thể lấy được cái tốt. Lương gia vẫn cần Cảnh gia ngăn cơn sóng dữ. Đương nhiên có thể nuốt chọn Lương gia vẫn là tốt nhất.”
Kiếp trước Cảnh Minh dựa vào cô thật sự đã dùng thân phận con rễ thẩm thấu rất sâu vào Lương gia. Vốn cô không có ý định tranh giành tài sản với mấy đứa em cùng cha khác mẹ kia, gã liền mặt ngoài nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô, sau lưng lại bí mật moi lại quá khứ, một chuyện mà cô không ngờ tới, dùng nó làm bàn đạp ép cô phải tranh giành.
Chuyện kia quá thật đã khiến cho cô suy sụp, tâm lạnh với người cha kia, sau đó lại càng bỏ mặc cho Cảnh Minh lợi dụng mình, cho đến lúc…
Lương Doanh không nghĩ nữa, cô ngước mắt tĩnh lặng nhìn người đàn ông đang âm thầm dò xét mình, đơn giản nói: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này. Tôi sẽ không nói không cần, bởi vì tôi thật sự không có năng lực đi tìm hiểu chúng. Nếu muốn tránh khỏi sự làm phiền của Lương gia, tôi cần phải biết rõ nội tình của họ. Không cầu đối đầu với họ, chỉ cầu không để cho họ lợi dụng.”
Cô tin, cha cô vẫn còn chưa chịu buông tha cô. Mà Hứa Duệ Hà kia, bà ta cũng sẽ không ngồi yên để cô ung dung bên ngoài, để con gái bà chịu tội. Bà ta không ưa cô là sự thật, nhưng bà ta thông minh, làm người lại độc, chỉ hận không thể vắt kiệt cô để xây lâu đài cát cho hai đứa con của bả.
Mục Thanh im lặng một chút, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Em có thể dựa dẫm vào tôi.”
Lương Doanh hơi giật mình nhìn anh.
Chỉ tiếc bên trong đôi mắt kia không có nhiều cảm xúc đủ cho Mục Thanh thông qua nó hiểu được chủ nhân của nó bây giờ đang nghĩ gì.
Người con gái này trước sau đều luôn duy trì sự điềm tĩnh đến xa cách, khiến anh vừa yêu vừa bất lực nhỉ.
Cứ nghĩ cô sẽ nói không…
“Tôi sẽ.”
Mục Thanh kinh ngạc đối diện với đôi mắt yên tĩnh kia.
Đôi mắt ấy lúc này cũng đang nhìn anh, sóng yên biển lặng cực độ êm ái, khiến người hướng về: “Tôi có bằng tốt nghiệp loại ưu, có thể làm thư ký lưu động cho anh.”
Mục Thanh không nghĩ lại nghe thấy cô nói vậy, anh hơi nhướng mày như đang hỏi vì sao?
Lương Doanh đơn giản đáp: “Ở nhà mãi cũng không tốt, tôi muốn tìm việc gì đó để đi lại nhiều hơn. Thư ký lưu động rất tốt, không cần tiếp xúc nhiều với máy tính, chỉ cần phụ trách hoạt động mỗi ngày của anh thôi.”
Hình như vấn đề không phải cái này nhỉ?
Mục Thanh bỗng nheo mắt hứng thú nhìn cô trêu chọc hỏi: “Em biết tôi đang làm cái gì sao?”
Vấn đề này quả thật rất đặc biệt, Lương Doanh rõ ràng hơi giật mình. Nhưng cô trước nay luôn thành thật, khiến cho cái sự xấu hổ mà Mục Thanh muốn thấy không dễ dàng thấy chút nào. Anh nghe cô thành khẩn nói: “Không biết.”
Mục Thanh mém chút thì bật cười.
“Nhưng mà tôi biết anh có thư ký riêng.”
“Ồ?”
Mục Thanh không nhịn được kinh ngạc một tiếng, sau đó đầy hứng thú nhìn cô, như đang đợi cô giải thích cho anh vì sao cô biết vậy.
Lương Doanh không chút giấu giếm, chỉ có một chút ngại ngùng hiếm hoi nhưng lại thành đặc biệt trong mắt ai đó, thẳng thắn đáp: “Tôi nghe anh nói chuyện với trợ lý của anh lúc ở trên du thuyền. Hắn gọi anh là sếp.”