Editor: Na
Tuy đêm tân hôn không đồng ý, làm sao mà trời vừa sáng đã thay đổi thái độ rồi
Cố Cảnh Xuyên giả bộ thản nhiên liếc nhìn cô.
Nghe cô nói tiếp, “Nhưng ngày hôm sau, vừa mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy, con rất kinh ngạc, không ngờ người mà con thay Lâm Kiều gả cho, lại là anh ấy.”
Lúc Lâm Mẫn nói những lời này, trong ánh mắt của cô sáng lấp lánh.
Vừa như đang vui mừng, vừa như vô cùng hạnh phúc.
“Con và Cảnh Xuyên có quen nhau trước đó sao?”
Nghe những lời Lâm Mẫn nói, Vương Quế Hương hỏi ngược lại cô, hỏi rất tò mò.
“Vâng, có gặp qua rồi.” Lâm Mẫn nói, ngại ngùng liếc nhìn Cố Cảnh Xuyên, “Ấn tượng sâu sắc!”
Sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
Cử chỉ của cô, Cố Đức Thành và Vương Quế Hương là những người từng trải, vừa nhìn liền hiểu đã trải qua chuyện gì.
Cho nên, là Lâm Mẫn nhìn thấy tướng mạo của Cảnh Xuyên nhà bọn họ, phát hiện bản thân đã từng quen biết anh, hơn nữa, còn đối với anh……….
Vẫn là ban đầu không thích hợp, nhưng lại có kết quả mỹ mãn.
Cả nhà vẻ mặt không tin nổi.
Lâm Mẫn ngồi thẳng, lúc lại nói tiếp, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Mặc dù hiện tại sức khỏe của anh ấy không tốt, nhưng con tin sau này anh ấy nhất định sẽ khỏe lại.”
“Cho nên, sau này con nhất định sẽ cùng anh ấy sống thật tốt, sẽ không có suy nghĩ nào khác.”
Lời nói của cô vô cùng thành khẩn, nhìn sang Cố Cảnh Xuyên.
Khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm của Cố Cảnh Xuyên, lúc này có chút dao động.
Anh bị lời nói của cô làm cho chấn động rồi.
Cô nói có ấn tượng sâu sắc với anh.
Hai năm trước, chuyện cùng nhau bắt ăn trộm trên phố, không chỉ có anh đối với cô là vừa gặp đã yêu, mà cô đối với anh, cũng……
Cho dù anh biến thành bộ dạng như thế này, cô vẫn tự nguyện gả cho anh?
Bởi vì biết được chuyện này, mà trong lòng Cố Cảnh Xuyên dâng lên làn sóng cuộn trào.
Cảm thấy bản thân chạm vào được hạnh phúc quá to lớn.
Lại không quá choáng váng.
Anh lại cụp mắt nhìn xuống đôi chân của mình.
Trong hoàn cảnh hiện tại, anh làm sao có thể tiếp nhận được hạnh phúc này chứ?
Mà Lâm Mẫn nói xong, đã bưng trà đưa đến trước mặt của Cố Đức Thành và Vương Quế Hương, “Cha, mẹ, mời hai người dùng trà.”
Cha mẹ sao?
Đây là chính thức dâng trà cho bọn họ sao?
Cử chỉ của Lâm Mẫn, khiến cả nhà đều kinh ngạc mở to mắt.
Tay cầm đũa của Cố Cảnh Xuyên chợt dừng lại.
Giương mắt nhìn về phía cô.
Nếu những lời cô vừa nói, khiến anh vẫn có chút không phản ứng lại, nhưng cô đã dâng trà cho cha mẹ rồi.
Đây chính là sự thay đổi thực sự.