Editor: TieuTieu
Sao có thể như vậy được!
Ánh sáng phản chiếu sao?
Cô quay đầu lại một cách máy móc, sau đó một gương mặt điển tra lại bệnh hoạn, mất cảnh giác xuất hiện trong tầm mắt cô.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Lẫm Mẫn kinh ngạc ngồi bật dậy, mắt nhìn chăm giống như chuông đồng, không thể tưởng tượng là nhìn thấy anh.
Cố Cảnh Xuyên.
“Sao lại như vậy?"
Cô sao lại ngủ cùng với Cố Cảnh Xuyên trên một chiếc giường, vẫn là phòng tân hôn?
Cô là kết hôn nhất thời với Cố Cảnh Xuyên, chẳng qua, đó đều là việc của mười năm về trước.
Cô lại nhớ đến cảnh tượng kết hôn với Cố Cảnh Xuyên?
Vì nhận thức lúc này, Lâm Mẫn hận véo mặt, thật sự tất cả truyền đến cảm giác đau đơn.
Nhắc nhở cô, đây không phải là mơ!
Cô quan sát một vòng khắp phòng tân hôn, cảnh tượng trước mắt, trùng hợp với một bức tranh nào đó đã chôn sâu trong ký ức.
Mặt cô đầy tưởng tượng người đàn ông ngẩn người đang ngủ đầu giường kia.
Anh ta ngủ rất quen thuộc, hít thở đều đặn, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh.
Cô cẩn thân vươn tay, sờ mặt của anh.
Ấm áp.
Cô lần nữa nhìn xung quanh trong căn phòng nhỏ, và người đàn ông đầu giường.
Tiếp theo đó, lại hận véo mu bàn tay của bản thân.
Không phải là mơ, tất cả đều là hiện thực.
Không lẽ, cô tái sinh rồi?
Trong đầu có hiện ra suy nghĩ này, Lâm Mẫn vội vàng nhìn xung quanh tất cả phòng, muốn chứng minh nhận thức trong lòng của bản thân, là đúng đắn.
Sau vài giây, tầm mắt cô nhìn thấy lịch xé bằng tay treo ở trên tường, trang cuối cùng của lịch, bất ngờ viết ngày 6 tháng 8 năm 92.
Ngày 6 tháng 8 năm 92, là ngày cô kết hôn với Cố Cảnh Xuyên.
Lâm Mẫn kích động, đầu truyền đến cảm giác đau nhẹ.
Cô vươn tay, sờ một chút, sờ đến cảm thấy một thứ gì đó tương tự như băng gạc trên trán.
Cô nhìn mặt tời vừa mọc ngoài cửa sổ.
Trong đã có đáp án, cô lần này đã tái sinh vào ngày thứ hai kết hôn với Cố Cảnh Xuyên năm 92.
Năm đó, vì cha mẹ cố ép cô thay em gái Lâm Kiều gả cho người đàn ông bị liệt nữa người Cố Cảnh Xuyên, đêm tân hôn, cô tuyệt vọng đập đầu vào tường, sưng trán.
Cố Cảnh Nguyên cũng phản đối cuộc hôn sự này, làm loạn trong nhà, kết quả bị người nhà cho uống thuốc ngủ.
Lâm Mẫn nhìn người đàn ông khuôn mặt bệnh hoạn trên giường, tận đáy lòng với nhiều cảm xúc phức tạp.
Cô cẩn thẩn vươn tay ra, lần nữa chạm vào hai má của anh ta, thật sự cảm giác tiếp xúc da thịt, khiến trong lòng cô thật sự phức tạp.
Lúc này, cô nghe được tiếng mở cửa phòng.
Ngay sau đó, cửa gỗ, bị người từ bên ngoài từ từ đẩy ra một lỗ.
Sau đó, nửa đầu một người phụ nữ trung niên thò vào.
“Lâm Mẫn, cô đừng làm loạn được không? Cầu xin cô, sau này Cảnh Xuyên nhà tôi nhất định có thể chữa trị khỏi, thầy thuốc nói rồi, vết thương của nó là tạm thời, nhà chúng tôi sẽ tích cực chữa trị cho nó.....”
Người phụ nữ ăn mặc giản dị, co ro ở cửa, giọng điệu khẩn cẩu nói một thôi một hồi.
Lâm Mẫn nhìn khuôn mặt của bà ấy trong hồi ức vừa quen thuộc lại xa lạ, vẻ mặt choáng váng.
Là mẹ ruột của Cố Cảnh Xuyên!
Người phụ nữ chỉ có quan hệ mẹ chồng nàng dâu hai ngày với cô.
Nhìn thấy Lâm Mẫn ngốc nghếch nhìn bà ta, không nói gì, Vương Quế Hương cẩn thận bước tới, nịnh nọt nói rằng: “Tiểu Mẫn, cơm sáng chín rồi, mẹ bưng đến cho con được không? Với lại trán con, mẹ để Cảnh Minh mua chút thuốc chấn thương trên đường về cho con bôi, con đừng làm loạn nữa, được không?”