Editor: Na
Vương Anh sợ Cố Cảnh Tú đi ra, liền tìm cớ để giữ cô ta lại, “Cảnh Tú, phiền cô rót cho tôi cốc nước.”
“Mẹ, mẹ sờ lại bụng con xem, thật sự không có chuyện gì sao? Con rất lo lắng, hu hu…..”
Hai mẹ con họ chân tay luống cuống hầu hạ Vương Anh, cho đến khi Cố Đức Thành đi lên phố tìm được Cố Cảnh Huy đang đi mua đồ ăn vặt cho Vương Anh về, lúc định đưa Vương Anh đi bệnh viện, Vương Anh mới chịu yên lặng.
Cô ta ước tính trong thời gian đó, chắc là người phụ nữ kia đã chạy lên phố rồi.
Cô ta mới từ trên giường bước xuống, “Cha, mự, hai người đừng lo lắng, chắc là con không sao đâu, không cần đi bệnh viện.”
Cố Cảnh Huy vứt túi nilong trong tay lên bàn, chạy đến bên giường xem xét vợ, “Anh tử, em sao rồi?”
Vương Anh thấy chồng quay về rồi, tủi thân khụt khịt mũi, “Không sao.”
“Anh tử, con nghỉ ngơi chút đi, nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với chúng ta.”
“Mẹ, con biết rồi, mẹ đi xem em dâu hai đi, không cần lo cho con.”
Nghe Vương Anh nhắc đến Lâm Mẫn, Vương Quế Hương mới định thần lại, mặt nhất thời biến sắc, nhìn qua Cố Cảnh Tú, “Cảnh Tú, chị dâu hai của con đâu?”
“Mẹ, chị dâu hai hình như đi vệ sinh.”
Lúc này Cố Cảnh Tú mới nghĩ ra, lúc đó là cô ta đưa Lâm Mẫn đi vệ sinh, kết quả là Vương Anh bị ngã, cô ta không để ý đến Lâm Mẫn, chạy đi đỡ Vương Anh.
“Mau đi xem xem, sao lâu như vậy vẫn chưa thấy động tĩnh gì?”
Vương Quế Hương và Cố Cảnh Tú vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Đến phía ngoài nhà vệ sinh ở sân sau, Cố Cảnh Tú hét lớn gọi, “Chị dâu hai, chị dâu hai, chị có trong đó không?”
“Mau chạy vào trong xem xem.”
Cố Cảnh Tú chạy vào trong nhà vệ sinh không tìm thấy Lâm Mẫn.
Vương Quế Hương lại cuống quýt chạy ra sân trước, vừa chạy vừa hét, “Mọi người đâu rồi, mau ra đây, không hay rồi.”
Phản ứng đầu tiên của mẹ con họ chính là liệu có phải Lâm Mẫn chạy rồi hay không?
Cố Đức Thành vừa nãy mới vì chuyện Vương Anh không sao, vừa mới thở phào, lúc này lại bị vợ hét gọi mà trong lòng cảm thấy thật phiền phức.
Ông cầm tẩu thuốc đi từ trong phòng ra, “Lại sao nữa?
“Con dâu hai, hình như không thấy đâu nữa rồi