Dịch giả: Mã Phương Linh
Có Nghê Thu Vũ ở đây, ba người Bạch Dịch càng nghênh ngang lướt qua Lũng Thiên Lý đi vào Chấp Sự Đường để lĩnh phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn bóng lưng gầy mảnh của Nghê Thu Vũ, mí mắt Lũng Thiên Lý khẽ co giật, hắn trầm giọng xuống đầy ác độc mắng: “Đệ tử chân truyền thì ghê gớm lắm sao, đại ca Lũng Thiên Nhai của ta cũng là đệ tử chân truyền, tu vi còn trên cả Nghê Thu Vũ ngươi. Hừ! Bạch Dịch, ngươi đừng để ta bắt được cơ hội.”
Trước mặt các đệ tử chân truyền thì sự phẫn nộ của Lũng Thiên Lý không thể bộc phát ra được, hắn dù sao cũng chỉ là chấp sự, địa vị so với đệ tử chân truyền thấp hơn một bậc, sau khi hắn thầm mắng vài câu thì thở phì phì rồi rời đi.
Chấp Sự Đường là nơi giao nhận nhiệm vụ và phát thưởng, Nghê Thu Vũ đưa ba người Bạch Dịch đến Thiên Điện gặp một vị Thanh Y chấp sự và đợi đối phương kiểm nghiệm lại nhiệm vụ vườn Phong Thảo xong, Bạch Dịch không những nhận được ba mươi khối linh thạch cấp thấp mà còn được một phần thưởng tên là “Thanh Tiêu Hồ”, một nguyên liệu của luyện khí cấp thấp.
Ba mươi khối linh thạch cộng với một phần nguyên liệu luyện khí cấp thấp, phần thưởng này thật không hề tầm thường. Khương Đại Xuyên vô cùng mừng rỡ, thậm chí cả Cao Nhân vừa mới bị Lũng Thiên Lý dùng linh lực vả vào miệng kia hai mắt cũng trở nên sáng rực.
“Nhiệm vụ vườn Phong Thảo quả thực rất khó làm, ngay cả các đệ tử phổ thông cũng ngần ngại không muốn nhận, các ngươi có thể hoàn thành thì cũng coi như vận khí tốt rồi.”
Nghê Thu Vũ giúp ba người nhận thưởng xong, trước khi rời đi còn nhắc nhở nói: “Lần này không xuất hiện kiến chúa, lần sau có thể các ngươi sẽ không được may mắn như thế, khi nhận nhiệm vụ tông môn thì nhất định phải nhận theo khả năng.”
“Kiến chúa? Không phải nó đã xuất hiện rồi sao?” Đợi khi Nghê Thu Vũ đi xa, Khương Đại Xuyên mới vò đầu hỏi: “Tiểu thúc, con kiến chúa kia là loại gì? Rất đáng sợ sao?”
Cao Nhân cũng thấy rất hiếu kỳ với câu hỏi của Khương Đại Xuyên, lúc đó bọn họ bị Bạch Dịch hô lui về, chỉ thấy mặt đất tràn ngập đám mối, căn bản chẳng nhìn thấy kiến chúa có hình dạng như thế nào.
“Chỉ là một con kiến cái lớn mà thôi, không có gì đặc biệt.”
Bạch Dịch không muốn tiết lộ về Minh Loa kiến (Minh Loa Nghĩ), nên miễn cưỡng nói qua loa, hai người kia nghe thấy chỉ là một con kiến cái lớn nên nhất thời không còn hứng thú nữa, từng người một ai nấy đều cười đắc ý khi nhận lấy một phần thưởng mười khối linh thạch cấp thấp mà Bạch Dịch đưa cho.
Mười khối linh thạch cấp thấp căn bản là một món của cải không thể nào tưởng tượng được trong Nhập Vân cốc, có được mười khối linh thạch cấp thấp rồi chỉ e là dù có trốn trong mộc nhân thạch cũng không thoát khỏi đám người liều mạng vây quanh cướp bóc.
Vẫn là ở nội môn tốt hơn.
Đây là quan điểm mà Cao Nhân và Khương Đại Xuyên cùng nhất chí, ít nhất thì ở đó sẽ không có người trực tiếp động thủ để giành giật.
Ở Nhập Vân Cốc, tông môn luôn cổ vũ các đệ tử nên dùng văn võ tranh đoạt, ý là muốn cho những phàm nhân mới vào tông môn sớm thích ứng được với điều kiện tàn khốc trong Tu chân giới, nhưng đến khi vào nội môn rồi, ai dám trắng trợn cướp đoạt linh thạch của người khác thì Chấp Pháp Điện sẽ lập tức nhúng tay vào và chỉ một chút thôi cũng sẽ có kết cục bị nhốt vào thiên lao.
Không có quy củ thì không thành quy cách, Thương Vân Tông to lớn như vậy đương nhiên sẽ có giới luật của tông môn, người vi phạm ắt gặp sự trừng phạt, Đương nhiên vẫn có những giao dịch và những quỷ kế bẩn thỉu tồn tại âm thầm trong Thương Vân Tông, giống như những gì mà Lũng Thiên Lý vừa gây nên, chỉ cần có thể né qua được Chấp Pháp Điện thì sẽ không bị tính là vi phạm môn quy.
Nguyên liệu Thanh Tiêu Hồ thì Bạch Dịch không chia cho hai người kia, bởi vì nguyên liệu này tuy rằng là cấp thấp nhưng là loại cần thiết để điều chế ra Thiên Cơ Khôi Lỗi. Khương Đại Xuyên và Cao Nhân cũng không đề cập đến nó. Nếu không phải là Bạch Dịch thì bọn họ đến nửa viên Linh Thạch cũng không có chứ đừng nói đến mười khối, hơn nữa một khi vườn Phong Thảo bị phá hủy thì bọn họ sẽ bị phạt cực kỳ nặng.
Lĩnh xong phần thưởng, ba người họ không về Lưu Tiên Cư ngay mà ở lại đại điện trong khu giao dịch của Chấp Sự Đường đi dạo một chút.
Lần này coi như Khương Đại Xuyên và Cao Nhân được mở mang tầm mắt, xung quanh các gian hàng bày biện đầy những nguyên liệu linh thảo mà bọn họ không hề biết đến, chúng còn có rất nhiều hình dạng khác nhau, những pháp khí tản ra linh khí dày đặc, càng nhìn khiến hai người càng cảm thấy thèm nhỏ dãi.
Bạch Dịch đi dạo một vòng trong đại điện, vốn định mua một pháp khí, Phi Lô kiếm của hắn đã bị hủy, tông môn không phân phát cái khác nên hắn đành phải tự mình nghĩ cách.
Hắn xem một lát rồi khổ sở than vãn, với hơn hai mươi khối linh thạch cấp thấp trong tay thì đến loại pháp khí tầm trung cũng không mua nổi, cuối cùng chỉ có thể tiêu tốn hai khối linh thạch cấp thấp để mua về một thanh Phi Lô kiếm cấp thấp.
Ở Nhập Vân Cốc thì sở hữu hơn hai mươi khối linh thạch bên mình đã là kinh người rồi, nhưng đây là nội môn, một thanh pháp khí cấp thấp nhất cũng lên đến trăm viên linh thạch, Bạch Dịch căn bản không thể mua nổi.
Hắn khổ sở tự cười nhạo bản thân mình, Bạch Dịch trước đây chưa từng nghĩ rằng mình lại có lúc nghèo đến mức độ này, nhưng hắn cũng không có chút nào mặc cảm, với bản lĩnh của mình thì hắn muốn kiếm linh thạch cũng không có gì khó.
Nếu tạm thời không mua được pháp khí trung cấp, thì Bạch Dịch cũng không ở lại nữa, trước khi đi ra ngoài hắn cũng tiêu thêm ba khối linh thạch nữa để mua một cái thuyền gỗ nhỏ.
Chiếc thuyền gỗ này là một pháp khí phi hành (dụng cụ để bay) cấp thấp vô cùng bình thường ở Nhập Vân cốc, giá cả không quá đắt và giống y hệt của Phí lão trước đây, chỉ có điều tốc độ bay không được nhanh lắm, chỉ nhanh hơn ngựa một chút thôi, dùng để di chuyển trong cự li ngắn thì cũng được.
Rời khỏi Chấp Sự Đường, ba người quay trở về Lưu Tiên Cư. Khương Đại Xuyên và Cao Nhân có được linh thạch rồi nên hào hứng tu luyện trở lại.
Không lâu sau khi trở về Lưu Tiên Cư, Dương Nhất Phàm thần sắc vô cùng vội vã từ Chấp Sự Đường trở về, tuy rằng Chấp Sự trưởng lão có lòng tốt, thấy hắn ở trong Nhập Vân Cốc giao đấu với tu sĩ áo đen bị thương mới lệnh cho hắn về Chấp Sự Đường tu dưỡng, nhưng mấy ngày này trong lòng Dương Nhất Phàm vẫn luôn không yên.
Vết thương bên ngoài không đáng lo, điều khiến hắn lo lắng chính là an nguy của Bạch Dịch.
Thấy Bạch Dịch đã bình yên vô sự, Dương Nhất Phàm lúc này mới yên tâm trở lại. Hắn lấy ra một cái bao da màu xanh đen to bằng bàn tay và nói: “Đây là những nguyên liệu luyện khí mà ngươi cần, chỉ thu thập được một nửa, số còn lại ta sẽ nghĩ cách, cái túi chứa đồ này ngươi cũng giữ lại, dùng linh khí để mở nó ra và nó có thể chứa được không ít đồ, bên trong còn có hai mươi khối linh thạch cấp thấp mà tông môn phát cho chấp sự tháng này.
Túi chứa đồ là một loại pháp khí thu nạp của tu chân giả, đừng xem bề ngoài nó chỉ là một cái túi da nhỏ bé, không gian bên trong nó thì không hề nhỏ chút nào, dường như có thể lớn bằng một nửa căn phòng, một cái túi chứa đồ ít nhất phải có hơn trăm khối linh thạch cấp thấp mới có thể mua được, đệ tử ngoại môn căn bản không cách nào có được.
Ở bên trong túi chứa đồ còn có một pháp bảo thu nhận cao đẳng, được gọi là Trữ Vật Giới Chỉ, loại bảo vật đắt giá này thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Dương Nhất Phàm cũng không thể có được.
Túi chứa đồ có thể cất vào đó không ít đồ đạc, Bạch Dịch vừa vặn có thể dùng đến, cảm ơn xong thì Bạch Dịch cũng không nói lời khách khí với Dương Nhất Phàm nữa.
“Lần này trở về, ta vẫn còn phải chấp hành việc quản lý đệ tử ngoại môn, ta sẽ chọn một nơi ở gần sân viện của ngươi một chút, mấy ngày nay Lũng Thiên Lý không làm khó gì ngươi đấy chứ!” Dương Nhất Phàm nói.
“Vẫn ổn, hắn đã tự cưỡng chế và sắp xếp một nhiệm vụ tông môn và ta cũng đã hoàn thành rồi.” Bạch Dịch ung dung nói.
“Nhiệm vụ? Hắn đã sắp xếp cho ngươi nhiệm vụ gì?” Dương Nhất Phàm cả kinh hỏi.
“Diệt kiến ở vườn Phong Thảo.” Bạch Dịch điềm tĩnh trả lời.
“Vườn Phong Thảo!” Dương Nhất Phàm lập tức đứng dậy, trừng mắt tức giận quát: “Tam thiên Phong Thảo viên, lưỡng dạ Diêm La Điện.” (*) Loại nhiệm vụ này thì ba người ở Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc hoàn thành được, chỉ một chút sơ xảy thôi là cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, cái tên Lũng Thiên Lý này thật vô liêm sỉ.”
(*) Nghĩa câu này là ba ngày ở vườn Phong Thảo thì bằng hai đêm ở điện Diêm La, điện Diêm La là cung điện dưới địa ngục, nơi luận tội và thi hành các hình phạt tàn bạo cho mỗi tội lỗi con người mắc phải khi còn sống.
Tức giận mắng một câu sau đó Dương Nhất Phàm bỗng nhiên nhớ ra và cảm thấy không tin được, hỏi: “Ngươi nói là ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ở vườn Phong Thảo rồi?”
“Gặp may mà thôi.” Bạch Dịch khẽ mỉm cười nói: “Trên đường gặp được Nghê Thu Vũ, nàng ấy cho ta mượn của ta một bộ pháp khí cấp cao Triền Vân Bạc (khăn Triền Vân) lúc này mới được bình yên vô sự.”
“Nghê Thu Vũ sao…”
Dương Nhất Phàm đầy vẻ đăm chiêu, ánh mắt lóe lên một tia tự ti nói: “Tâm địa của Nghê Thu Vũ rất tốt, đối xử với các sư đệ, sư muội cảnh giới thấp hơn nàng ấy vô cùng thân mật. Năm đó ta cùng nàng ấy đồng thời bái vào Nhập Vân Cốc, ta bị tra ra là người thân có linh căn, trực tiếp đi qua Nhập Vân Cốc tiến vào nội môn, trở thành đệ tử chân truyền cao cao tại thượng, còn nàng ấy ở lại Nhập Vân Cốc khổ sở tu luyện, bây giờ nàng ấy đã dựa vào sự chăm chỉ tu luyện mà trở thành đệ tử chân truyền, còn ta thì….”
Cười khổ một tiếng sau đó Dương Nhất Phàm lắc lắc đầu không nói nữa.
“Khó khăn một chút mà thôi, ngươi cũng không phải là một phế nhân.” Bạch Dịch liếc mắt nhìn Dương Nhất Phàm sau đó nắn nắn tay vào chiếc túi chứa đồ, ánh mắt đầy vẻ mãn ý (hài lòng) sau đó hắn làm như không có chuyện gì xảy ra nữa, tiếp tục nói: “Người nắm giữ được cơ hội thì con đường tu chân mới có thể đi xa được.”
“Cơ hội?” Dương Nhất Phàm càng cười một cách khổ sở: “Ta thì còn có cơ hội gì, có thể loại trừ quỷ vật ra khỏi cơ thể mình là đã cảm tạ trời đất lắm rồi, đối với việc nâng cảnh giới lên, ta căn bản không dám nghĩ nữa.”
“Tu vi đình trệ thì không hẳn là không có cách giải quyết.” Bạch Dịch bình tĩnh nói: “Vị trưởng bối nhà ta không những hiểu biết về quỷ vật, còn yêu thích nghiên cứu những chứng bệnh kỳ dị của tu chân giới, nói không chừng khi lão nhân gia cao hứng thì cũng có thể chữa khỏi mối bận tâm kia của ngươi.”