Dịch: Lạc Đinh Đang
Vương Thương còn sót lại đang bị nhốt chính giữa màn khói độc của Tử Đằng Kiếm. Sau khi đánh chết Lưu Song, Bạch Dịch đầy thâm ý nhìn về phía đám khói độc kia, trong khi đó Linh thức cẩn thận cảm giác khí tức thay đổi trong đó.
“Bạch Dịch, ngươi rất đặc biệt.”
Trong màn khói độc truyền ra giọng nói trầm thấp của Vương Thương: “Giết người cùng giai cứ như lấy đồ trong túi, năng lực của ngươi thật khiến người khác kinh sợ. Nhưng dừng ở đây được rồi, ta chưa muốn đánh tới cá chết lưới rách với ngươi. Thu lại khói độc của ngươi, người Thất Sát môn tùy ngươi chém giết.”
Nhìn như Vương Thương đang xin tha nhưng ngữ điệu không có nửa phần cầu khẩn.
Cảm giác thấy trong màn khói độc liên tục có Linh lực chấn động ngày một tăng, lông mày Bạch Dịch khẽ động. Hắn trầm ngâm không nói, sau một lúc lâu mới cất lời hiểu rõ: “Xem ra cổ trùng trong người ngươi khác với đám còn lại, ta rất muốn biết Bạch Cốt Điện sau lưng Thất Sát môn các ngươi là tồn tại thế nào. Ngươi nói qua một chút, biết đâu ta tha chết cho ngươi.”
Người trong khói độc im lặng, nhưng khí tức bắt đầu bạo ngược.
“Ngươi biết nhiều nhỉ, không sợ biết càng nhiều thì càng nhanh chết sao?” Tiếng Vương Thương truyền tới, chẳng qua lần này giọng nói hơi khàn.
“Cổ trùng ở Thương Vân tông tới từ Thất Sát môn và Bạch Cốt Điện đúng không? Ta nghĩ thứ mình biết rõ chỉ có cái này mà thôi.” Ánh mắt Bạch Dịch lạnh băng, nâng giọng quát: “Đúng hay không?”
“Ngươi nói hạo kiếp Thương Vân tông à?”
Giọng Vương Thương khàn khàn vang lên: “Chính xác là vậy đấy, cổ trùng trong hạo kiếp Thương Vân do Thất Sát môn chúng ta bố trí. Nhưng ngươi yên tâm, rất nhanh thôi Thương Vân tông sẽ biến mất, vì toàn bộ Thanh châu đều phải là thiên hạ của chúng ta!”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bạch Dịch, ngươi không hề ngu muội, sao vẫn muốn ở lại Thương Vân tông vậy? Tới Thất Sát môn ta chẳng phải tốt hơn sao? Ngươi sẽ không thể ngờ được chỗ tốt của cổ trùng. Nếu ngươi biết được cảm giác cường đại bậc này, ngươi sẽ thấy như đi trên mây, toàn thiên hạ đều giữ trong tay!”
“Quả nhiên hạo kiếp Thương Vân là do Thất Sát môn động tay động chân.” Bạch Dịch ngẩng đầu lên, không để ý lời mời gọi của Vương Thương. Hắn nhìn mưa máu bay tán loạn trong bầu trời xám xịt. Gương mặt nhỏ tuổi của Đồng Linh như đang mỉm cười giữa không trung.
“Tiểu Linh nhi, đã tìm thấy kẻ thù của ngươi…”
Khe khẽ cất lời, trong đôi mắt trầm lặng của Bạch Dịch hiện lên tia huyết sắc. Hai năm trước, cảnh tượng Đồng Linh chết thảm cạnh Quan Vân Đài lần nữa hiện lên, lời hứa hắn nói cũng vang bên tai.
“Yên tâm, tiểu Linh nhi…”
“Kẻ thù này, Dịch ca ca sẽ báo thù thay muội…”
“Bất kể hung thủ là ai…”
“Ta sẽ khiến bọn họ hồn phi phác tán, trọn đời… không được siêu sinh!”
Độ tàn nhẫn của Thập Tam Niên Cổ khiến cơn giận của Bạch Dịch dần tăng. Hắn phất tay, trong màn khói độc do Tử Đằng Kiếm hóa thành truyền tới tiếng sét.
Từng tia sét vàng vùng lên trong khói độc. Tử Đàn Lôi trong Tử Đằng Kiếm được Bạch Dịch thúc giục lần nữa. Xen giữa trận set, tiếng khàn khàn của Vương Thương kèm với một khí tức cường đại hoàn toàn bùng nổ.
“Lôi Sát!”
Đoàng!
Bạch Dịch quát một tiếng, khói độc rung mạnh, kế đó ánh sét hiện lên, vô số tia sét tạo thành một Lôi Xà hẹp nhỏ, đánh về phía kẻ địch trong màn khói độc.
“Không biết điều!”
Giọng khàn khàn gào thét của Vương Thương tiếp tục vang lên. Sau một khắc, một uy áp Kim Đan khổng lồ bùng lên. Dưới vô số tia sét bổ xuống, một cốt xà trải đầy gai xương dần hiện ra. Đám sét do Tử Đàn Lôi ngưng tụ thành đập trên người cốt xà chỉ tạo thành vết xước cho nó.
Khí tức cường đại u ám cưỡng ép xua tan khói độc. Thân thể quỷ dị khiến người ta sợ hãi của Vương Thương dần xuất hiện trên đầm lầy.
Đó là một cốt xà hình người, trừ nửa người trên Vương Thương vẫn duy trì bộ dạng con người thì nửa dưới đã biến thành hình rắn do xương trắng tạo thành. Dưới đuôi rắn khổng lồ là một trường châm sắc bén, vai gã nhô lên vài gai xương dữ tợn, thoạt nhìn người không ra người Yêu không ra Yêu, vô cùng khủng bố.
“Bạch Dịch, nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ để ngươi thấy lực lượng thật sự của Thất Sát môn chúng ta!”
Vương Thương khàn giọng nói: “Bản thể tương đương với Yêu thú, thực lực tăng mạnh môt giai, dù ngươi có thể sử dụng đạo pháp trung cấp, có Pháp bảo trung cấp thì sao chứ, ngươi vẫn không thoát khỏi cái chết!”
Khí tức Vương Thương đã đạt tới Kim Đan trung kỳ đỉnh phong. Quái vật bộ dáng như thân rắn kia ngay cả lôi của Tử Đàn Lôi cũng không thể đánh nát. Có thể thấy lúc này dù cho Vương Thương đụng độ cường giả Kim Đan hậu kỳ cũng đứng ở thế bất bại, bảo sao gã hống hách không kiêng kị Bạch Dịch chỉ có Kim Đan sơ kỳ.
“Cổ hóa Trùng thân, một Khôi Lỗi mà thôi.” Bạch Dịch nhìn chằm chằm Vương Thương phía đối diện, cực kỳ lạnh lùng nói.
“Khôi Lỗi?” Nghe thế Vương Thương phá lên cười: “Một lũ ngu dốt, bộ dáng này của ta là do bản mạng cổ biến thành. Khiến ta phải dùng đến bản mạng cổ, ngươi cũng coi như là kẻ nổi bật trong hàng ngũ Kim Đan. Tiếc là mạng ngươi hơi ngắn.”
“Bản mạng cổ?” Bạch Dịch dần cười lạnh, nói: “Ngay cả Vu thuật cũng không biết, ngươi vốn không phải Vu giả, lại còn biến cổ trùng người khác gieo trong người thành bản mạng cổ. Tiểu Thất Sát các ngươi sao lại ngu hết thuốc chữa thế này.”
Vù!
Hắn đan tay, khói độc ngưng thành thân kiếm. Tử Đằng Kiếm lơ lửng phía trên Vương Thương, mũi kiếm hướng xuống, chuôi kiếm chỉ thiên. Chỗ mũi kiếm có vô só lôi cung di chuyển, linh khí hệ Kim trong trời đất như nghe thấy triệu hóa, hung hãn lượn vòng.
Kiếm quyết kết thành, Bạch Dịch trầm giọng quát: “Phong Lôi trảm!”
Theo tiếng quát của Bạch Dịch, một kiếm ảnh mơ hồ cực lớn xuất hiện bên dưới Tử Đằng Kiếm y như một ngọn núi khổng lồ úp ngược nện thẳng xuống. Tử Đàn Lôi ngưng tụ thành một Lôi Giao dữ tợn, đâm thẳng xuống trong cơn cuồng phong.
Lôi cung thật nhỏ chỉ có thể để lại mấy vết sẹo mờ trên thân thú của Vương Thương, nhưng Lôi Giao được ngưng tụ từ tất cả Tử Đàn Lôi thì khác. Dù Vương Thưng đã dị hóa cũng không dám khinh thường. Nhoáng một cái, trường trâm trên cốt vĩ của gã phóng thẳng lên trời, chính diện đối kháng Lôi giao. Cùng lúc, hai tay gã bấm động, thi triển đạo pháp Liệt diễm.
Cốt châm và đạo pháp, phối hợp với Linh lực Kim Đan trung kỳ khổng lồ, nhất thời Vương Thương đã cản được một kích toàn lực của Tử Đằng Kiếm. Chẳng qua thú thân dị biến của gã không nhịn được xung kích, đập thẳng xuống đầm lầy.
Ầm Ào Ào!
Vô số bùn nhão bắn tung lên, tạo thành một đóa sen bùn kỳ dị. Chưa đợi thú thân của Vương Thương chìm xuống đáy bùn, đạo quyết của Bạch Dịch đã biến đổi. Nê Giao chìm trong bùn từ lâu đột ngột thò ra dưới chân Vương Thương.
“Nuốt Giết!”
Trong tiếng quát của Bạch Dịch, cái miệng há to của Nê Giao thình lình đóng lại, rắc một tiếng, trực tiếp cắn trúng thú thân của Vương Thương.
“A!”
Vương Thương đau đớn gào lên, bạch cốt thú trên người gã xuất hiện một vết rạn nứt cực sâu, mắt gã nhuốm máu đỏ: “Bạch Dịch, ngươi muốn chết!”
Bốp!
Cốt vĩ vung mạnh lên, Vương Thương y như bị nổi điên mà lấy thú thân mình đập nhừ cái miệng rộng của Nê Giao. Cuối cùng con Nê Giao sắp hao hết pháp lực này hóa thành bùn nhão, bắn tung tóe quay về chính giữa đầm lầy.
Tử Đằng Kiếm trên đầu cộng thêm Nê Giao nuốt giết dưới chân, dù bản thể Vương Thương mạnh mẽ như Yêu thú nhưng đối mặt với công kích kiểu này cũng bị thương không nhẹ. Dưới cơn giận, gã tự trường châm trên vĩ cốt xuống, đâm thẳng về phía Bạch Dịch.
Trường châm kia không như những thứ khác, nó là một Pháp bảo trung cấp, xem ra Vương Thương đứng đầu Tiểu Thất Sát rất được tông môn coi trọng, nếu không ai lại được ban thưởng Pháp bảo trung cấp ngay khi mới tiến vào Kim Đan.
Trường châm bay tới trước mặt kèm theo tiếng xé gió lạnh thấu xương. Chỗ đầu châm có hàn mang chớp động khiến đồng tử Bạch Dịch co rụt lại. Giữa kiếm quyết tung bay, Phong Lôi trảm lại hiện ra.