Dịch: Lạc Đinh Đang
Bạch Dịch nhìn băng tinh nho nhỏ trong tay mình, cười nhẹ một tiếng, chắp tay tạ ơn, trực tiếp thu vào.
Với thiện ý và thương cảm của người khác, Bạch Dịch vốn không hề để tâm. Lấy ngạo khí của Tiêu Dao Tiên Quân, tất không có thói quen được người khác thương cảm. Nhưng Lữ Tịch Thần thì khác, ở thế giới dưới lòng đất Bạch Dịch từng cứu nàng một mạng. Nếu không có Bạch Dịch ra tay khi đó, những lâu la Thất Sát môn kia có thể ăn Lữ Tịch Thần không còn mẩu vụn.
Một cái mạng của Thanh Châu Minh Ngọc có giá trị nhiều hơn một khối nhỏ băng tinh vạn năm, hôm nay thu chút báo đáp mà thôi, Bạch Dịch cũng không ngại.
Thấy Bạch Dịch nhận băng tinh, lúc này Lữ Tịch Thần mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhìn nhìn sắc trời sắp xế chiều, nói: "Chỗ Hàn Ngọc tông chiêu đãi khách nhân ở Văn Hương Điện, nhìn ngươi bộ dáng một đường phong trần, đêm nay ta làm chủ, mời ngươi nếm thử Băng Tuyền linh tửu của Hàn Ngọc tông chúng ta."
Văn Hương Điện chia thành hơn trăm phòng băng, là nơi tu sĩ môn phái khác ngủ lại. Hai chữ Văn Hương quả thực danh xứng với thực, trên đất trống băng cung trồng rất nhiều hoa nhỏ màu lam nhạt, những bông hoa kia phát ra mùi hương khiến cả Văn Hương Điện tràn đầy hương thơm nhàn nhạt.
Bông hoa màu lam là một loại Linh thảo tên Lam Tín Thảo, vì rễ cây rất giống một loại cỏ dại tên “Tín Thảo” nên được gọi như vậy.
Lam Tín Thảo sinh trưởng ở Tuyết Vực, gặp nóng thì khô, chỉ cần nở hoa thì bốn mùa không phai, thời kỳ ra hoa dài trọn đến mấy năm, hương hoa bốn phía, nghe thấy sảng khoái tinh thần.
Một phòng băng trong Văn Hương Điện, Lữ Tịch Thần rót một chén Băng Tuyền linh tửu cho Bạch Dịch, nhờ vậy trong cả phòng băng tràn ngập hương rượu.
Loại linh tửu Hàn Ngọc tông đặc chế này sử dụng tài liệu chính là Lam Tín Thảo, lại dùng nước băng tan trên đài băng tuyền chế riêng, mùi rượu thơm tho, cực kỳ ngọt, uống vào có công hiệu thanh tâm tĩnh khí.
Lữ Tịch Thần nâng chén băng của mình lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Chén rượu này xem như thù lao ngươi đã cứu ta một lần. Thanh Châu Minh Ngọc ghét nhất là nợ nhân tình, sau khi uống coi như chúng ta thanh toán xong, nếu sau này ngươi gặp phiền toái ta sẽ không giúp."
Một ngụm uống cạn Băng Tuyền linh tửu, khuôn mặt Lữ Tịch Thần hiện vẻ đỏ bừng, tuy ngữ khí ngang ngược vô lý, nhưng bộ dáng càng thêm đáng yêu. Bạch Dịch mỉm cười uống xong linh tửu, không khỏi khen: "Băng tuyền nhuận thể, lam tín thanh tâm, quả là rượu ngon."
Nghe Bạch Dịch tán thưởng Băng Tuyền linh tửu, Lữ Tịch Thần xuất hiện vẻ mặt xem thường, học ngữ khí Bạch Dịch nói: "Quả là tên sâu rượu!"
Dứt lời, hai người đối mặt mà cười, thiếu niên cười đến tiêu sái, nữ hài tử cười đến kiều mị.
"Muội muội của ngươi có chuyện gì vậy?" Cuối cùng Lữ Tịch Thần không ép được sự hiếu kỳ trong lòng, cẩn thận hỏi thăm từng chút.
"Bị người làm hại." Thần sắc Bạch Dịch trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói.
"Còn sống không?" Lữ Tịch Thần lại hỏi.
"Trọng thương gần chết." Bạch Dịch đáp.
Lữ Tịch Thần không hỏi thêm, vì nàng nghe được trong giọng Bạch Dịch ẩn chứa sát ý nhàn nhạt, im lặng hồi lâu, nói: "Cừu gia à? Ta có thể giúp ngươi báo thù."
"Không cần." Bạch Dịch nhẹ nói nói: "Cừu gia đã chết."
Cừu gia không còn, muội muội nửa chết nửa sống, Lữ Tịch Thần có thể cảm nhận được sự bi thương trong đáy lòng Bạch Dịch. Nàng nhếch miệng nhỏ, lại rót hai chén Băng Tuyền linh tửu, uống không tiếng động.
Ngoài cửa sổ trăng sáng đã lên cao, Bạch Dịch tay cầm chén băng, nhìn trăng sáng trên trời đêm, dường như đang tự nói: "Hàn Thủy Đàm ở đâu."
Nghe xong ba chữ Hàn Thủy Đàm, chút men say của Lữ Tịch Thần lập tức tiêu tán. Khuôn mặt mới hiện vẻ ửng đỏ cũng biến thành màu trắng bệch, nàng cực kỳ nghiêm trọng nói: "Ngươi tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên Hàn Thủy Đàm, đó là cấm địa Hàn Ngọc tông chúng ta, dù Trưởng lão Thương Vân các ngươi tự ý vào cũng chết không chỗ chôn!"
Bạch Dịch vẫn nhìn trăng sáng ngoài song cửa, tay cầm chén không run lấy một cái, dường như cấm địa trong miệng Lữ Tịch Thần với hắn mà nói chỉ là một nơi bình thường.
"Cạnh Hàn Thủy Đàm có ba con Tuyết Tông Sư Vương thủ hộ, mỗi con Sư Vương đều tương đương với cường giả Kim Đan, đừng nói là ngươi, tu sĩ Kim Đan bình thường cũng khó có thể tới gần, cho dù tới gần cũng sẽ đụng phải pháp trận bên ngoài cấm địa, từ đó bị tông môn phát hiện, đến lúc đó ngay cả ta cũng không cứu nổi ngươi."
Lữ Tịch Thần có chút vội vã nói, có thể thấy nàng rất lo lắng Bạch Dịch tự tiện xông vào Hàn Thủy Đàm. Đừng nói người ngoài như Bạch Dịch, cho dù là nàng, nếu không có Tông chủ cho phép mà tới Hàn Thủy Đàm cũng bị phạt nặng.
"Nghỉ ngơi thật tốt một đêm đi, đau buồn sẽ dẫn tới hao tổn tinh thần, cùng lắm thì ta lượn đến Dịch Bảo Điện với ngươi thêm vài ngày, có lẽ có thể tập hợp được đủ Vạn Niên Hàn Băng." Lữ Tịch Thần ôn nhu hiếm thấy nói, sau đó rời khỏi Văn Hương Điện.
Hàn Ngọc tông tạo thành từ băng tuyết dưới ánh trăng càng hiện vẻ lạnh lẽo, Bạch Dịch vẫn luôn nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình, vò rượu chứa Băng Tuyền linh tửu đã rỗng tuếch.
Trong thế giới băng tuyết này, lòng mang u sầu cũng không phải chỉ có một người Bạch Dịch.
Trong Lưỡng Cực Điện, một nữ tử mặc cung trang ngẩng đầu nhìn trăng, trong đôi mắt sáng ngời như suối hiện ra vẻ ưu sầu không thể chôn vùi.
Đó là Tông chủ chân chính của Hàn Ngọc tông, Tông chủ Hàn Ngọc có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Lữ Tử Mặc.
Không ai biết vị Tông chủ đại nhân Hàn Ngọc tông này bi thương chuyện gì, có lẽ chỉ có Lữ Tịch Thần được Lữ Tử Mặc nuôi lớn mới có thể nhìn thấu một chút vẻ ưu sầu của sư tôn.
Trong băng cung của Lữ Tử Mặc có một phòng tối, ngay cả Lữ Tịch Thần cũng không được bước vào. Trong phòng tối không có Linh đan, cũng không có dị bảo, thứ có chỉ là một bài vị lạnh lẽo, trên bài vị không có tên người, mà là khắc thật sâu bốn chữ.
Tiêu Dao Tiên Quân!
Nếu Bạch Dịch thấy bài của mình được cúng bái ở Hàn Ngọc tông, có lẽ sẽ không ngừng kinh ngạc. Nhưng hiện giờ hắn không nhìn thấy, chẳng những hắn, toàn bộ Hàn Ngọc tông ngoại trừ Tông chủ, không ai nhìn thấy tấm linh bài này.
Thắp ba nén cao hương, Lữ Tử Mặc cúi người bái lạy, vẻ u sầu mơ hồ ngày thường lúc này càng hiện rõ, như đang tế bái trưởng bối đã qua đời.
Ba trăm năm trước, Tiên Quân từng giảng đạo cạnh Đông Hải. Thứ người giảng là tinh túy của trận đạo, để có tư cách lắng nghe, ít nhất phải là tu vi Nguyên Anh. Không chỉ tu sĩ, ngay cả một ít Yêu Thú đã mở linh trí cũng nghe hỏi đi tới.
Đây là buổi Tiên Quân thụ pháp ngàn năm khó có, chỉ cần có thể nghiền ngẫm được ít da lông, bất kể tu sĩ hay Yêu tộc đều có được lợi ích cực kỳ lớn.
Năm đó Lữ Tử Mặc chỉ là tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, tính nết rất giống Lữ Tịch Thần hiện giờ. Nàng cố chấp cho rằng, Tiên Quân giảng đạo chẳng lẽ lại phân biệt cảnh giới, vì sao chỉ có tu vi trên Nguyên Anh mới có tư cách lắng nghe.
Ôm một phần không cam lòng, Lữ Tử Mặc từ Thanh Châu xa vạn dặm đuổi tới Dự châu Đông Hải. Nhưng khi nàng đến nơi Tiên Quân giảng đạo mới hiểu vì sao ngài không cho tu sĩ dưới Nguyên Anh đến nghe đạo.
Không phải Tiêu Dao Tiên Quân xem thường tu sĩ Kim Đan, mà là bên cạnh Đông Hải đã vây đầy Yêu Thú lớn nhỏ, thấp nhất đều là Yêu Thú cấp 4, Yêu Thú cấp 5, cấp 6 gần như khắp nơi đều có, thậm chí còn có rất nhiều Yêu Tu hóa hình. Tu sĩ chưa đến Nguyên Anh không đợi thấy bóng dáng Tiên Quân chỉ sợ đã bị đám Yêu Thú chiếm đóng bên ngoài cắn xé nát bấy.
Yêu tộc không giống Nhân tộc, dù Yêu Thú cấp thấp không có tư cách nghe Tiên Quân giảng đạo nhưng Vương giả một tộc của chúng lại có tư cách, vì vậy chỉ cần xuất hiện một con Yêu Vương cường đại, phía sau nhất định sẽ có vô số Yêu Thú đồng tộc đi theo.
Bình thường tu sĩ và Yêu tộc là quan hệ tử địch, nhưng trong mắt Tiên Quân, tất cả đều là sinh linh Thanh Không Vực, người và yêu không phân cao quý thấp hèn.
Trong mắt Tán tiên, bất kể là Tu Chân Giả hay Yêu Thú đều là con sâu cái kiến, đã là con sâu cái kiến, vậy nào có sang hèn gì đâu.
Lữ Tử Mặc tuyệt vọng nhìn Yêu tộc vô biên vô tận, trong lòng kiêu ngạo khiến nàng quên sợ hãi. Khi ở xa xa bờ biển, người nam tử tóc bạc mặc nguyệt bào kia bắt đầu truyền thụ tinh túy của trận đạo, Lữ Tử Mặc cũng đồng thời tức giận dứt khoát xông vào đàn thú vô biên.