Dịch: Lạc Đinh Đang
Cửa đá rồi chó vàng sau đó, khi chó vàng nổ tung lại biến thành chó gỗ. Loại dị tượng này khiến Mục Đức giận sôi lên, toàn lực ngưng tụ ra luồng kiếm khí thứ hai bổ tới.
Bất kể là cửa đá hay chó vàng, với Kim Đan trung kỳ Mục Đức mà nói, uy lực cơ hồ có thể không cần tính. Khiến hắn nổi giận là Bạch Dịch lại làm ra một đống chó quái dị đến nhục nhã hắn.
Kiếm khí cường đại trực tiếp bổ trên đầu chó gỗ, trong nháy mắt khiến chó gỗ sụp đổ. Nhưng là, thứ vỡ vụn thực sự không phải là mảnh gỗ, mà là từng mảnh dây leo lá xanh trải dài.
Sau khi chó gỗ nổ tung thành vô số sợi dây leo, những sợi dây leo cổ quái kia giống như sống lại, cùng quấn quanh vây lấy Mục Đức.
Đối mặt dây leo cổ quái, Mục Đức cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hắn chưa thấy qua loại đạo pháp chuyển biến nhiều lần thế này, càng chưa thấy qua pháp môn nào quỷ quyệt như thế. Nhưng hắn có thể xác định một điểm, tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, tuyệt đối không có khả năng thi triển ra chiêu số quỷ dị thế này.
Mạnh mẽ đạp mạnh phi kiếm dưới chân, lần này Mục Đức gần như dùng bảy thành lực lượng, trong một trận hào quang, Pháp bảo cấp trung phát ra vô số luồng kiếm khí lăng lệ ác liệt, trong nháy mắt chém dây leo thành từng đoạn nhỏ.
Không đợi Mục Đức nguôi cơn tức này, những khối gỗ rơi xuống kia bắt đầu bốc cháy, hóa thành vô số hỏa cầu, ào ào bay tới.
Mục Đức híp đôi đôi mắt già nua, linh lực Kim Đan trung kỳ toàn lực bộc phát, một tầng linh khí như nước gợn bao chặt cơ thể, mặc cho hỏa cầu đâm vào vòng bảo hộ vang lên tí tách, nhưng không tổn thương tới hắn chút nào.
"Cửa đá, chó vàng, dây leo, biển lửa..."
Mục Đức nhìn chằm chằm vào xung quanh hỏa cầu, một mình nói thầm. Ngay lúc này, ba người Chương gia mới khó khăn đuổi tới, thấy lửa lớn xung quanh Mục Đức, sắc mặt ba người biến ảo không ngừng.
Biển lửa chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn liền bắt đầu tiêu tán. Hỏa cầu hóa thành hỏa tinh nhỏ, rơi xuống thành tro tàn đầy trời, chút hỏa cầu không đốt hết thì chỉ còn ngọn lửa nhỏ tí tẹo, lắc lư không ngừng trong gió, sau một khắc thì dập tắt hoàn toàn.
"Thổ Kim Mộc Hỏa, đạo pháp Ngũ Hành! Làm sao có thể!"
Theo hỏa diễm dập tắt, Mục Đức bỗng kinh hô. Cuối cùng hắn đã hiểu chiêu đạo pháp huyền ảo này của Bạch Dịch. Rõ ràng trong một loại đạo pháp đã ẩn chứa bốn loại lực lượng Ngũ Hành Thổ Kim Mộc Hỏa, nếu tăng thêm đạo pháp hệ Thủy biến ảo, chẳng phải là truyền tống trong đạo pháp Ngũ Hành sao?
Đạo pháp Ngũ Hành, ẩn chứa pháp thuật biến ảo của Ngũ Hành huyền ảo, nghe nói ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng chưa hẳn có thể nắm giữ pháp quyết khủng bố này. Một khi thúc giục đến cực hạn, thậm chí có thể diễn hóa ra Ngũ Hành Chi Linh, có được uy năng giống như khai sơn đảo hải.
Trên trán Mục Đức đã nổi lên mồ hôi lạnh, ngược lại trong lòng lại buông lỏng rất nhiều. Dù sao thứ đối phương thi triển chỉ có bốn loại biến hóa, còn chưa đủ Ngũ Hành. Nếu quả thật có loại biến hóa thứ năm, vậy Thương Vân Bạch Dịch này thật sự đáng sợ, ở cảnh giới Trúc Cơ có thể hiểu được lực lượng Ngũ Hành, đạt tới tu vi Hóa Thần chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ngay khi Mục Đức lau mồ hôi lạnh, bên tai hắn đột nhiên nổi lên âm thanh sóng biển, những tro bụi sắp bị gió núi thổi đi kia trong nháy mắt biến ảo thành sóng lớn vô biên, gào thét vỗ xuống.
"Ngũ Hành đều đủ!"
Mục Đức gần như thắt họng hô lên, trong thanh âm mang theo sợ hãi nồng đậm. Hắn không sợ sóng lớn ngập trời trước mặt, hắn bị thủ đoạn của Bạch Dịch hù dọa.
Kiếm quang dưới chân nổi lên, Mục Đức vận dụng toàn bộ lực lượng của Pháp bảo cấp trung, mà sóng lớn trước tình cảnh này giống như bọt nước nổ tung, thành một màn mưa ào ào rơi.Màn mưa qua đi, thần thái Mục Đức có chút cổ quái, hắn nhìn Thanh Vân Tước sớm đã bay xa, do dự một chút, cắn răng một cái rồi đuổi theo.
Đã kết thù với đối phương, vậy thì phải mau chóng diệt sát gã thiếu niên tên Bạch Dịch kia. Mục Đức không dám tưởng tượng, một khi để thiếu niên kia lớn lên, đó sẽ là một nhân vật khủng bố bậc nào, vừa nghĩ tới kẻ thù tương lai của mình có lẽ sẽ dùng sức một mình đồ diệt toàn bộ Mục gia, Mục Đức đã cảm thấy trong lòng phát rầu.
Sớm biết thiên phú và thủ đoạn của đối phương khủng bố như thế thì không nên ham năm đóa Kỳ Lan kia. Giờ việc đã đến nước này, chỉ có thể diệt trừ hậu hoạn. Hiện tại Mục Đức còn có lòng tin giết chết hắn, một khi đối phương kết thành Kim Đan, Mục Đức tin mình tuyệt đối không phải đối thủ của Bạch Dịch.
Vì để tương lai an ổn, nhất định phải giết chết Bạch Dịch!
Khoảng cách đã bị kéo ra hơn ba trăm dặm, Mục Đức không giữ lại thực lực, linh lực Kim Đan trung kỳ không muốn sống mà thúc vào Pháp bảo dưới chân, tốc độ phi hành của hắn ngay lập tức vượt qua Thanh Vân Tước.
Bạch Dịch không quay đầu lại, sau khi cảm nhận được đạo pháp mất đi hiệu lực, hắn chỉ than khẽ.
Ngũ Hành môn, đạo quyết ẩn chứa sự huyền ảo của lực lượng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thúc giục ở Trúc Cơ trung kỳ rõ ràng chỉ có uy lực của đạo pháp cấp thấp, nhất là đầu chó trên cửa đá khiến Bạch Dịch bất đắc dĩ đến cực điểm.
Vào lúc toàn thịnh, nếu Bạch Dịch thúc giục đạo pháp Ngũ Hành môn, trên cánh cửa cực lớn kia là một cái đầu rồng. Dù gì cũng nên là một đầu hổ, không ngờ lại xuất hiện một đầu chó...
Cảnh giới thấp kém khiến Bạch Dịch không thể làm gì, nhưng mà loại đạo pháp huyền ảo này thật ra khiến Nghê Thu Vũ nhìn thấy mà nghẹn họng trân trối.
Chưa bay xa, phi kiếm Mục Đức lại tiếp tục đuổi theo. Lúc này Bạch Dịch vẫn trấn tĩnh như Thái Sơn, chỉ là trong tay nhiều thêm rồi một hạt châu cổ quái. Hạt châu óng ánh sáng long lanh, giống như mỹ ngọc, một ít sương mù vờn quanh mặt ngoài hạt châu, một cỗ khí tức trang trọng nặng trịch bỗng dưng hiển hiện.
Cái hạt châu kia đúng là Xá Lợi Tử Bạch Dịch đoạt được lúc giết chết yêu tăng ở Hoàng Thạch Lĩnh.
Hạt Xá Lợi này là Phương trượng Đại Bi Tự, chính là di cốt thật sự của Tuệ Không. Từ khi đạt được hạt Xá Lợi này, Bạch Dịch chưa từng dùng qua, nếu như kích nổ hạt Xá Lợi này, nó tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Mục Đức đã đuổi tới kề bên, không chờ Mục Đức ra tay, Bạch Dịch quay người ném hạt Xá Lợi này ra ngoài.
Bạch mang đánh úp trước mặt khiến đôi mắt già nua của Mục Đức ngưng tụ, hắn nhìn ra Bạch Dịch tuyệt không phải tùy tiện. Sớm đã phòng bị, vừa thấy bạch mang đánh úp lại, mặc kệ cái gì tới, hắn lập tức dùng kiếm khí mạnh mẽ ngăn cản.
Kiếm khí trực tiếp nổ vang trên Xá Lợi, căn bản không cần Bạch Dịch kích nổ, này hạt Xá Lợi lão tăng trăm năm này liền bộc phát ra một trận hào quang khiến người ta hoa mắt, khí tức Phật gia vô cùng tinh thuần bắn ra từ trong Xá Lợi.
Trong khí tức Phật gia nghiêm túc trang trọng, ngay cường giả Kim Đan trung kỳ như Mục Đức cũng yên tĩnh tâm thần. Uy lực của Xá Lợi bị Pháp bảo cấp trung chặn lại toàn bộ, chỉ còn tiếng niệm Phật đến từ lão tăng Tuệ Không.
Trong thiên địa phảng phất vang lên âm thanh niệm Phật trang trọng nặng trịch, không chỉ Mục Đức, mà ngay cả ba tu sĩ Chương gia đều trầm mê trong đó. Loại khí tức Phật gia này không tổn thương đến tu sĩ, ngược lại giúp tĩnh tâm tập trung suy nghĩ.
Tuy nói khí tức Phật môn không đả thương người, nhưng thanh phi kiếm đen kịt giấu sau Xá Lợi lại là sát tinh đoạt mệnh!
Đang lúc tâm thần Mục Đức bị khí tức Phật môn ảnh hưởng tới trong nháy mắt, chủ kiếm Tử Đằng Kiếm đã lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt hắn. Hắc kiếm luyện hóa hoàn toàn cây xúc tu bên mép của Sát Văn, toàn thân lượn lờ khói độc mỏng manh. Nếu không phải đang ở trong khí tức Phật môn của Xá Lợi, chỉ riêng cỗ khí độc kia cũng bị Mục Đức phát hiện trong khoảnh khắc.
Dùng Xá Lợi, cũng không phải là dựa vào uy lực của Xá Lợi để ngăn địch, mục đích của Bạch Dịch là dùng khí tức của Xá Lợi để che dấu thanh Tử Đằng Kiếm ẩn chứa kịch độc này, hắn muốn trong thời cơ chính xác nhất, chém một kiếm hung ác nhất!