Dịch: archnguyen1984
Phương Hà không giận thái độ ngạo mạn của trưởng lão Luyện Khí điện. Hắn cùng Chu Thừa là bằng hữu nhiều năm, gặp nhau không tránh khỏi trêu chọc vài câu, chỉ là lần này thấy Chu Thừa dẫn một đệ tử mới đạt Trúc Cơ sơ kỳ tiến vào Tổ sư đường thì hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Còn không tới một năm nữa là tới cuộc chiến giành Linh mạch. Đệ tử Thương Vân Tông bỏ mạng dưới lòng đất phải tới mấy ngàn. Trường hạo kiếp này làm nguyên khí của chúng ta đại thương, chỉ sợ cơ hội chiến thắng ở cuộc chiến sắp tới sẽ càng xa vời. Thời điểm thế này, không nên lãng phí tài nguyên tu luyện thì vẫn hơn.” Phương Hà trở nên nghiêm trọng nói.
Dụng ý của Phương Hà là không muốn lão hữu vì một tên đệ tử bình thường mà lãng phí cơ hội tiến vào Tổ sư đường. Nếu đổi lại là một đệ tử Trúc Cơ trung kỳ khác, biết đâu sẽ có cơ may đột phá đến hậu kỳ.
Cuộc chiến tranh giành Linh mạch ở Thanh Châu diễn ra giữa các đệ tử Trúc Cơ của các đại tông môn, đệ tử Trúc Cơ của nhà ai nhiều hơn, cơ hội thắng cũng sẽ nhiều hơn.
“Chu lão đầu, ngươi luyện khí đến hồ đồ rồi chăng? Ngay lúc này lại để một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ làm lãng phí mất linh khí của Tổ sư đường. Ngươi chẳng lẽ không biết, có thêm một đệ tử trúc Cơ hậu kỳ, cuộc chiến giành linh mạch năm sau tông môn ta sẽ có thêm một phần trợ lực hay sao?”
Cách đó không xa có một lão bà tóc trắng phất phơ, tay trống Long đầu trượng quát giọng khàn khàn.
Tên bà lão là Cừu Lãnh Dung, tu vi đạt tới Kim Đan hậu kỳ, tính cách cực đoan, làm người quái gở. Cho tới giờ, nói chuyện khẩu khí lúc nào cũng lạnh như băng. Ngoại trừ tông chủ ra, dù có đối mặt với Vũ trưởng lão bà vẫn giữ nguyên cái ngữ khí lạnh lùng cao ngạo này.
Cừu Lãnh Dung si mê tu luyện, gần như bế quan một mình cả ngày. Một hạ đệ tử ít đến đáng thương. Bà không thích những việc vặt vãnh, bởi vậy không đảm nhiệm chức vụ gì trong tông môn nhưng không có ai dám coi thường bà lão này.
Chu Thừa nghe thấy có người lên tiếng dạy bảo mình, cục giận nổi lên tới họng. Cừu Lãnh Dung đúng là tự cao tự đại, thích giáo huấn người khác nhưng hắn thân là trưởng lão của Luyện Khí điện, tính tình cũng không bình thường. Hắn lớn giọng nói với đệ tử, cách mấy dặm còn nghe thấy.
“Ai bảo trong cuộc chiến giành linh mạch, ngoài đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ thì không ai được ra mặt? Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thì không giết được hậu kỳ hay sao? Lão phu có hồ đồ hay không cũng không đến lượt người khác phán xét. Tư cách đến Tổ sư đường tĩnh tu của ta, ta cho ai thì cho. Ta cho đệ tử của Luyện Khí điện, người khác không cần phải xen vào.” Chua Thừa chanh chua phản bác lại.
“Cuộc chiến giành linh mạch không giới hạn số người, chỉ giới hạn tu vi. Thêm một đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ thì thêm một cơ hội chiến thắng. Tên cổ hủ này thực nghĩ rằng một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ có thể địch nổi một tên Trúc Cơ hậu kỳ hay sao? Mơ mộng hão huyền!” Cừu Lãnh Dung lạnh lùng đáp trả.
“Lúc lão phu còn ở Trúc Cơ sơ kỳ, dùng một thanh Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm đánh lén đã dễ dàng giết chết một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ!” Chu Thừa không cam lòng yếu thế, quát lại.
“Pháp khí cao cấp Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm! Hừ…”
Cừu Lãnh Dung xem thường đáp. “Nghe nói Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm có thể biến hóa ra chín loại vũ khí hình dáng không giống nhau. Nói cho cùng cũng chỉ là một pháp khí cấp cao bình thường. Thứ ngươi dùng kỳ thật chính là chiêu dùng hư thắng thực, biến hóa ra trường đao, làm đối phương lấy trường đao ra ngăn cản mà không biết thứ ngươi thực sự dùng lại là kiếm quyết. Loại chiến đấu lừa gạt này ngươi còn dám mang ra khoe khoang? Thật là không biết xấu hổ!”
“Lão thái bà ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Chu Thừa bị vạch trần nội tình thì thẹn quá hóa giận quát lớn. “Lão phu thích đánh lén thế nào, ngươi nếu không phục thì cùng lão phu khoa tay múa chân để xem Khốn Long Trượng của ngươi rắn chắc hay Hồn Thiên Lô của ta tốt hơn!”
“Ta đã sớm muốn lãnh giáo chí bảo Hồn Thiên Lô của Luyện Khí điện rồi. Xin được phụng bồi!” Cừu Lãnh Dung không e ngại quát.
“Hai vị hai vị. Nơi này là Tổ sư đường, các ngươi cũng đều có tuổi rồi, tính tình thật không ai chịu ai, không sợ đám tiểu bối chê cười hay sao. Tông chủ biết hai vị muốn động thủ ở Tổ sư đường chắc chắn sẽ trách tội.”
Phương Hà biết rõ tính khí hai người này không ai chịu ai nên vội giảng hòa, Hai người mà đánh nhau thực, ai thắng ai thua không quan trọng nhưng để hư tổn Tổ sư đường thì tông chủ sẽ lột da lão.
Thấy hai người vẫn còn chưa nguôi, Phương Hà vội kéo Bạch Dịch lại, cười hắc hắc. “Hai người đều vì tên tiểu hầu tử này mà nổi giận, không bằng các ngươi cùng đánh cuộc xem ở trong Tổ sư đường nó có thể đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ hay không. Nếu hắn đột phá được, cũng là một phần trợ lực cho cuộc chiến sắp tới.”
Cừu Lãnh Dung nghe xong thì cười nhạo một tiếng. “Được, lão phụ sẽ đánh bạc việc tiểu tử này không đột phá được lên Trúc Cơ trung kỳ. Nếu hắn từ Tổ sư đường đi ra mà đạt tới trung kỳ, lão phụ ta sẽ lấy ra một đầu Thanh Vân Tước. Nếu hắn thất bại, ta sẽ lấy từ tên Chu lão đầu kia một hạt Uẩn Anh Đan. Không biết trưởng lão luyện khí có dám đánh cuộc hay không?”
Cừu Lãnh Dung dùng giọng điệu chanh chua khiến Chu Thừa nghe xong thì nổi trận lôi đình, không kịp nghĩ ngợi gì đã quát lớn. “Có cái gì mà không dám, lão phu sẽ đánh một ván với lão thái bà ngươi.”
Lời vừa nói ram Chu Thừa đã biến sắc. Không chỉ hắn, cả Phương Hà cũng sững sờ. Cừu Lãnh Dung thì chỉ nở nụ cười lạnh, vẻ đắc ý.
Chu Thừa vỗ mạnh đầu, trong lòng tự nhủ hỏng việc mất rồi. Mình đã bị lão thái bà kia tính kế, đánh cuộc cái gì không đánh, lại dùng Uẩn Anh Đan. Không phải mình đã chịu thiệt rồi sao.
Lúc này lão mới nhớ ra Bạch Dịch tiến vào Luyện Khí điện chưa lâu, lại mới tiến giai Trúc Cơ sơ kỳ. Đừng nói là tĩnh tu trong Tổ sư đường hai mươi ngày, sợ là hai năm cũng chưa hẳn đã đột phá được.
Trong tay Cừu Lãnh Dung xuất hiện một con chim tước màu xanh dương, giống như chim sẻ. Toàn thân nó có lông vũ màu xanh da trời, hai mắt nhỏ sáng ngời chứa đầy thần thái. Nó ngước nhìn tu sĩ bốn phía, không hề sợ hãi.
Thanh Vân Tước là yêu thú phi hành cấp hai.
Dù cấp bậc không cao, tốc độ phi hành của nó có thể so với pháp bảo cấp thấp. Pháp khí cực phẩm cũng khó mà đuổi kịp nó. Thanh Vân Tước lại ôn hòa, dễ thuần hoám là tọa kỵ phi hành rất khó có được.
Trữ Châu nhiều yêu thú, điều này đã được tu chân giới ở Thanh Không Vực thừa nhận. Thanh Vân Tước xuất thân từ Trữ Châu. Không có tu vi ngoài Kim Đan, tiến vào Trữ Châu không khác gì tiến vào hiểm địa. Chỉ ở nơi rất sâu trong Trữ Châu mới tìm được Thanh Vân Tước, hơn nữa loại này vô cùng thưa thớt. Cả Thương Vân Tông chỉ có Cừu Lãnh Dung là có một cặp.
Giá trị của Thanh Vân Tước không bằng Uẩn Anh Đan nhưng cũng không thua kém nhiều lắm. Cừu Lãnh Dung và Chu Thừa đều là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, ước muốn đột phá lên Nguyên Anh luôn luôn cháy bỏng. Trong mắt những người như bọn họ, giá trị của Uẩn Anh Đan cao hơn Thanh Vân Tước rất nhiều.
Linh đan có thể nâng cao khả năng kết nguyên anh không khác gì chí bảo đối với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, đem so với nửa cái mạng không không hề kém.
Chu Thừa như ăn phải thuốc đắng, vẻ mặt đau khổ muốn đổi ý nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng cao ngạo của Cừu Lãnh Dung thì ngừng lại, do dự một hồi mới kéo Bạch Dịch qua một bên.
“Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta, lần này ngươi ở trong Tổ sư đường tĩnh tu hai mươi ngày, ngươi có nắm chắc đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ không? Không cần nhiều, chỉ cần có hai thành là được.” Chu Thừa trợn trừng mắt hỏi.
Bạch Dịch sớm nhìn ra tâm cơ của Cừu Lãnh Dung. Lão thái bà kia thật không đơn giản, rõ ràng muốn nhân cơ hội này để chiếm lấy Uẩn Anh Đan của Chu Thừa.
“Một thành nắm chắc cũng không có.”
Quét mắt nhìn con chim tước màu xanh trong tay lão bà, Bạch Dịch bình tĩnh đáp. Đợi tới khi nguồn linh lực khổng lồ trong cơ thể Chu Thừa sắp không khống chế được nữa, hắn mới buông thêm một câu. “Nếu thắng được Thanh Vân Tước có thể đưa cho ta thì có lẽ, có sáu thành nắm chắc đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ được.”