Thà bị cả vạn người ghen ghét, đố kỵ còn hơn là được một người thương hại. Mười sáu năm trước, Tiêu Dao Tiên Quân - Bạch Diệc, một trong bảy đại tán tiên ở Cửu Vực chết trên đỉnh Thường Dương Sơn làm tu chân giới chấn động, Cửu Vực vì thế mà bùng lên một trường khói lửa. Mười sáu năm sau, thiếu niên Bạch Dịch bị mù cả hai mắt nhưng thà bị cả vạn người ghen ghét chứ không chịu để một người thương hại, tay chống dù gỗ, kéo theo bao giông tố tới con hẻm Bố Y, dùng kinh nghiệm của ngàn vạn năm tu chân bước lên con đường tu tiên, đúc lại Tiêu Dao Đạo...
Yêu thống khổ như thế đó, mà người ta cứ thích yêu nhau, đau đớn hơn tất cả là tình yêu của bản thân lại được đối đáp trở lại bằng sự thương hại của đối phương, hai chữ "thương hại" nó nặng nề lắm. Nặng nề ở chỗ không phải xuất phát từ tình yêu, ràng buộc nhau cũng vì sợ đối phương tuyệt vọng, đã không xuất phát từ tình yêu thì thôi, đừng bao giờ đáp trả lại bằng sự thương hại.
Bình luận truyện