Anh dường như không nghe thấy cô.
Vóc người cao gầy, anh ngồi thẳng người, sau đó cúi eo ngồi xổm dưới bàn cùng cô.
Những ngón tay dài với các đốt ngón tay rõ ràng kẹp chặt mảnh giấy và từ từ mở ra.
Ôn Nguyễn muốn giật lại, nhưng anh lại duỗi tay còn lại đặt lên trán cô, không cho cô lại gần.
Lòng bàn tay anh vừa ấm vừa lạnh, giống như con người anh vậy.
Ôn Nguyễn nhìn thấy anh mở giấy ra khỏi, đôi mắt hẹp đen như mực quét qua nội dung bên trên, cô nhắm nghiền mắt lại, trong lòng rưng rưng.
Cô biết rằng cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa hai người không phải là việc có thể làm trong chốc lát.
Nhưng đừng hiểu sai ý cô!
"Hoắc tiên sinh, nghe tôi..."
Anh quét về phía cô, đôi mắt thâm thúy, đôi môi mỏng khẽ câu lên, nụ cười như thấm qua sự lạnh lùng, "Dụ dỗ tôi rồi lại đá đi?"
Hai người gần nhau, một mùi thơm thoang thoảng từ chóp mũi anh.
Thứ tỏa ra từ cô là mùi của nước hoa.
Đôi mắt đen thanh mảnh của anh rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm của cô.
Da cô trơn bóng, mềm đến mức có thể ép ra nước.
So với thường ngày trang điểm sến súa, gương mặt bây giờ sáng sủa hơn nhiều, có một chút khí chất thanh tú và lanh lợi hơn.
Ôn Nguyễn không để ý đến ẩn ý sâu xa lóe lên trong mắt anh, cô nhíu mày, cảm thấy không thể giải thích rõ ràng.
Giáo viên địa lý trên giảng đường nhận thấy sự khác thường ở phía sau, ông gõ lên bục giảng, "Học sinh phía sau đang làm gì?"
Tim Ôn Nguyễn nhảy dựng muốn đứng dậy, nhưng giây tiếp theo, hàm nhỏ mềm mại bị hai ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên nhéo nhéo.
Anh đến gần cô.
Hơi thở lạnh như tuyết xộc vào chóp mũi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên gần trong gang tấc, quai hàm nhếch lên, bắt gặp đôi mắt đen và lạnh của anh.
"Ôn Nguyễn." anh dùng đầu lưỡi liếm chiếc răng hàm sau, lần đầu tiên gọi tên cô, từng chữ từng chữ, "Đừng chọc giận tôi nữa, hiểu chưa?"
Khi giáo địa lý chuẩn bị đi đến hàng cuối cùng, anh ta đứng lên và ngồi xuống ghế.
"Vừa rồi làm sao vậy?"
Ôn Nguyễn cắn răng đứng dậy, so với sự xấu hổ và hoảng sợ của cô, thiếu niên bên cạnh cô có vẻ bình tĩnh, từ từ đứng dậy khỏi ghế, đút hai tay vào túi quần, dùng đôi mắt đen sẫm nhìn giáo viên địa lý, “Vừa rồi cậu ấy đã tỏ tình với em,” anh nhếch mép cười nửa miệng, “nhưng em đã từ chối cậu ấy, cậu ấy không đáng làm chó để liếm chân em.”.
Ôn Nguyễn là con chó?, mọi người ở trường Isa Noble đều biết.
Giọng anh trầm xuống, cả lớp im lặng trong vài giây, sau đó là một tràng cười sảng khoái.
Giáo viên địa lý nhìn hai học sinh, sắc mặt xấu đi, "Ôn Nguyễn, lời cậu ta nói có đúng không?"
Ôn Nguyễn hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, hít sâu một hơi, gật đầu, thanh âm rõ ràng: "Là thật."
Thầy địa lý nhìn Ôn Nguyễn rõ ràng khuôn mặt như Thiên Sứ, nhưng kiêu ngạo, độc đoán, không coi trọng nội quy nhà trường, tức giận nói: "Em đi ra ngoài đứng đi, không cần học tiết này."
“Được rồi, không sao.” Cô ấy cười toe toét, dịu dàng và ngọt ngào, tươi sáng và rạng rỡ.
Ông thầy địa lý tức đến nỗi huyết áp tăng vùn vụt.
Nhìn bóng dáng mảnh mai của Ôn Nguyễn đi về phía cửa, Hoắc Hàn Niên nheo mắt lại, sắc mặt càng ngày càng đen, không khỏi lộ ra một tia xúc động.
Ôn Nguyễn đứng đó cho đến hết giờ ra khỏi lớp, và bị thầy giáo địa lý gọi lên văn phòng để giáo dục một chút.
Trường trung học Isa Noble, đã đến lúc tan học.
Học sinh đi gần hết, Thẩm Xuyên đứng ở cửa phòng học, lo lắng nhìn Ôn Nguyễn, "Nguyễn tỷ, không sao chứ, nghe Văn Nhân nói, cậu thay đổi chiến lược, nhưng mà không cần để cho Thầy biết vậy đâu! "
“Cậu ra quán trà sữa đợi tớ, lát nữa sẽ nói với cậu.”
Ôn Nguyễn liếc nhìn Hoắc Hàn Niên đang dang rộng hai chân ngồi trên ghế chơi game, hướng anh đi đến.