Vào ngày 11 Quốc khánh, trường trung học Isa được nghỉ ba ngày.
Ôn Nguyễn được đứng top 1 nên đã nhờ Thẩm Xuyên cùng mời bạn ăn tối tại nhà hàng Imperial vào tối ngày 2, để chúc mừng cô.
Bất quá, cô cũng muốn mời Hoắc Hàn Niên.
Thật không may, cô không có thông tin liên lạc của anh.
Ôn Nguyễn nhờ Thẩm Xuyên giúp cô tìm cách liên hệ nhưng chỉ nhận được Wechat từ Tần Phóng.
Ôn Nguyễn biết rằng gần đây Hoắc Hàn Niên và Tần Phóng đã thân thiết, cô đã thêm Tần Phóng vào Wechat.
Trong lúc chờ Tần Phóng đi qua, cô lại gửi cho Diệp Khuynh Ngữ một tin nhắn.
Gần đây Ngữ nhi vẫn rất phớt lờ cô, vừa nhìn thấy cô liền bỏ đi.
Tiểu tiên nữ: Ngữ nhi, tối nay tớ ăn tối ở nhà hàng Imperial, tớ rất mong cậu sẽ đến!
Sau một lúc Diệp Khuynh Ngữ trả lời: Không có thời gian.
Tiểu tiên nữ: Này, tớ rất đau lòng, khi nào thì cậu mới đồng ý giảng hòa với tớ?
Khuynh quốc khuynh thành : Đừng nhớ đến tôi nữa, xem như tôi là quá khứ của cậu đi.
Tiểu tiên nữ: Hừm, đừng để tớ nhìn thấy cậu, không thì mỗi lần nhìn thấy, tớ sẽ ôm lấy cậu, đến khi nào cậu đáp ứng tớ mới thôi!
Ôn Nguyễn ngón tay đánh chữ rất nhanh, không có chú ý tới Tần Phóng đã đồng ý yêu cầu kết bạn, cũng không có chú ý tới một hàng chữ được Tần Phóng gửi qua khung chat bên trên.
...
Khu trung tâm thương mại CBD sang trọng nhất Vân Thành.
Tần Phóng đi theo Hoắc Hàn Niên xuống lầu, lên một tòa cao ốc.
Hoắc Hàn Niên hôm nay mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, thân hình cao gầy được bọc trong loại vải may tinh xảo, không giống với đồng phục của trường, hôm nay nhìn tinh anh nghiêm nghị hơn.
Mái tóc đen mềm mại chẻ bảy ba, lộ ra vầng trán, đường nét trên khuôn mặt giống như một đường nét tinh xảo của họa sĩ vẻ, mỗi một tấc đều hoàn mỹ không gì sánh được.
"Niên Ca, không phải đi chơi game sao? Chạy tới đây làm gì?"
Tần Phóng gia cảnh không tệ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến một nơi hoành tráng như vậy.
Thoạt nhìn, là nơi có thể làm việc của phú nhị đại hàng đầu Vân Thành.
"Lấy chút đồ."
“Đợi đã, sẽ không có ai đuổi chúng ta ra ngoài đúng không?” Tần Phóng lo lắng đi theo Hoắc Hàn Niên lên tầng cao nhất.
Hoắc Hàn Niên mím chặt đôi môi đỏ mọng, không nói gì.
Tần Phóng đã quen với tính khí cáu kỉnh của anh, rõ ràng là cùng tuổi nhưng lại có khí chất lạnh lùng, sắc bén hơn người, không ai dám coi anh là thiếu niên học lớp 12.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, vài người đàn ông Âu phục da diết chào đón họ.
Đứng đầu là Thẩm Tổng, Tần Phóng, được xem trên Vân Thành TV, là một doanh nhân nổi tiếng, người đã phát triển một doanh nghiệp phá sản thành một tập đoàn niêm yết trong hai năm qua.
Thẩm Tổng chủ động bắt tay Hoắc Hàn Niên, sau đó đưa anh vào phòng làm việc.
"Kevin, hai cổ phiếu mà cậu yêu cầu tôi chọn lần trước gần đây đã kiếm được rất nhiều tiền. Và những dự án mà cậu yêu cầu tôi đầu tư cũng đã trúng thầu. Đây là phần thưởng của cậu."
Ngồi bên cạnh Hoắc Hàn Niên, Tần Phóng nhìn thấy tấm séc do Thẩm Tổng đưa.
Năm mươi triệu! ! !
Hắn đã bị sốc đến mức đôi mắt gần như rơi ra ngoài.
Hoắc Hàn Niên cầm chi phiếu gật đầu với Thẩm Tổng với vẻ mặt lạnh lùng.
Hai người nói về thị trường chứng khoán và diễn biến mới nhất của thị trường hơn nửa giờ, Tần Phóng nghe xong liền ngẩn ra.
Cho đến khi rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Tổng, Tần Phóng vẫn chưa kịp phản ứng, "Vừa mấp máy môi một chút liền kiếm năm mươi triệu?"
Tuy nhiên kiếm được một khoản tiền rất lớn nhưng anh vẫn lạnh lùng không vui!
“Tôi rất muốn xem, điều gì có thể khiến cậu vui vẻ——” Tần Phóng chưa kịp nói xong, tin nhắn điện thoại đã vang lên.
Lời nhắn của Ôn Nguyễn.
- Hừ, đừng để tớ nhìn thấy cậu, không thì mỗi lần nhìn thấy tớ sẽ ôm lấy cậu, đến khi nào cậu đáp ứng tớ mới thôi!
Hoắc Hàn Niên khóe mắt liếc tin tức của Tần Phóng.
Thanh âm giống như Địa Ngục tại bên tai Tần Phóng vang lên, "Tôi cũng có thể giúp cậu biết được, bao nhiêu nắm đấm thì có thể để cậu thấy được Diêm Vương."