Ôn Nguyễn lập tức căng cứng người, hai ngón chân đan vào nhau, mong muốn được tạo một cái lỗ rồi tự chui vào.
Cũng không biết cuộc nói chuyện của cô với Hoắc Cảnh Tử, anh ta đã nghe được bao nhiêu?
Ôn Nguyễn nghĩ là sẽ giải thích rằng cô không còn tình cảm với Hoắc Cảnh Tử nữa, nhưng rồi lại nuốt lời.
Bởi vì vẻ mặt lãnh đạm của Hoắc Hàn Niên, ánh mắt của anh ta lạnh như băng, khí tức lạnh lùng của anh rất đáng sợ.
Anh đến văn phòng hiệu trưởng trên tầng bốn.
Ôn Nguyễn lặng lẽ đi theo sau, nấp sau cánh cửa, tình cờ nghe được thầy hiệu trưởng đang mắng mỏ "Cậu mới chuyển đến trường, hai nữ sinh lớp 11 và lớp 12 đã bị lôi cuốn vào việc tranh giành cậu và Hoắc Cảnh Tử." Là anh em sinh đôi, nhưng Hoắc Cảnh Tử rất ngoan ngoãn, còn em ngày nào em cũng ngủ trong lớp hay chơi game, học theo như cậu ấy thì không được sao? "
Ôn Nguyễn đã mất vài năm để biết rằng Hoắc Hàn Niên và Hoắc Cảnh Tử không phải là anh em, và Hoắc Hàn Niên cao quý hơn rất nhiều so với Hoắc Cảnh Tử.
Người có thể điều hành gia tộc Bern ở tuổi hai mươi hẳn là tài năng thiên phú, có thể khinh thường anh ta khi so với Hoắc Cảnh Tử, nhưng thật ra không biết so với Hoắc Cảnh Tử anh ta lại hơn gấp bao nhiêu lần!
Hoắc Hàn Niên thân hình cao gầy, dựa vào một bên trên bàn học, đối diện với giáo trưởng khoa, cả người có vẻ hơi bất cẩn, một đôi mắt đen và lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ u ám và lười biếng.
"Tuần sau thi, nếu không chăm chỉ thì vẫn ngồi với Ôn Nguyễn, người có thành tích tệ nhất."
Nghe thấy lời nói của trưởng khoa, Hoắc Hàn Niên liếc nhìn về phía cửa, đôi mắt híp dưới mái tóc đen ngắn như dao xuyên qua gương, khóe môi mím lại thành một đường cung sắc lạnh.
Ôn Nguyễn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sờ sờ cánh tay mảnh khảnh mà nổi da gà.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, ánh mắt anh vừa rồi có thể đủ để gϊếŧ cô cả trăm lần!
Ôn Nguyễn không dám nhìn nữa, hốt hoảng bỏ đi.
Ôn Nguyễn không quay lại lớp học mà vào nhà vệ sinh ở quán trà sữa của trường.
Nhìn cô gái trong gương trang điểm đậm và mái tóc bồng bềnh màu ion nóng rực, ánh mắt cô lộ ra vẻ chán ghét.
Chỉ vì Hoắc Cảnh Tử khoe rằng cô quá xinh đẹp và sợ đám con trai khác cướp mất mình mà cô đã tự biến mình thành hình thù như vậy!
Cô cũng cho rằng mình có cá tính riêng, nhưng trong mắt Hoắc Cảnh Tử, cô chỉ là con ngu mà thôi!
Ôn Nguyễn nhờ người mượn kem dưỡng da, tẩy trang, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn.
Ngoại hình của Ôn Nguyễn, đặc biệt là một tiểu tiên nữ, một đôi mắt nai ngân ngấn nước, như quả nho đen ngâm nước, trong sạch, thuần khiết và thanh tú.
Chẳng cần tô son điểm phấn gì cả, da một lớp mỏng trắng hồng, mỏng manh.
Ôn Nguyễn xoắn mái tóc xõa của mình giống một quả bóng, rồi đi ra từ phòng tắm.
Thẩm Xuyên đến tìm cô.
Nhìn thấy Ôn Nguyễn bộ dạng không trang điểm, Thẩm Xuyên nhất thời giật mình.
"Nguyên tỷ sao?"
Đôi mắt nai tơ của Ôn Nguyễn hơi cong lên, ý cười, lộ ra một hàng răng trắng, "Nghĩ gì vậy?"
Thẩm Xuyên sờ sờ sau đầu, nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch của Ôn Nguyễn dường như bị Thiên Sứ hôn một cái, nói: "Là Nguyễn tỷ của chúng ta, hehe."
Ôn Nguyễn, " Định nói gì đó sao?"
"Nguyễn tỷ, Hoắc Hàn Niên khiến tỷ bị phạt lau kính cả tòa nhà văn phòng giáo viên, nên chúng tôi vắt óc nghĩ ra ý tưởng mới giúp tỷ!"
"Lần này Hoắc Hàn Niên sẽ gặp chuyện rồi, Nguyễn tỷ, cứ đợi tin Hoắc Hàn Niên ra khỏi lớp mười!"