Chủ nhiệm ban 10 Lý Hoa và Chu Lệ Bình đều tốt nghiệp Đại học Sư phạm Vân Thành, và cả hai đều chuyển từ trường công sang Học viện Isa.
Chu Lệ Bình lại có thể chủ nhiệm một lớp toàn học sinh khá giỏi, cô lại chỉ có thể chủ nhiệm ban mười, lớp kém nhất.
Giải thưởng giáo viên xuất sắc năm ngoái, Lý Hoa cũng bị xếp sau Chu Lệ Bình.
Ở trước mặt cô, Chu Lệ Bình mang theo cảm giác ưu việt.
"Cô Lý, tôi nghe nói Ôn Uyển Uyển và Diệp Uyển Uyển ở lớp chúng tôi là chị em, ngay cả Diệp Uyển Uyển học sinh ban sáu cũng không dám nói lung tung, lớp cô Ôn Nguyễn ngược lại tự tin như vậy, không hổ là do cô dạy dỗ."
"Nhưng quá tự tin lại trở thành tự tin thái quá, cô Lý, hiện tại cô và Ôn Nguyễn đều là mục tiêu để chế giễu, cô nên nói chuyện riêng với Ôn Nguyễn, cô vẫn là tự mình tìm Ôn Nguyễn tâm sự, đừng đến lúc đó thành tích mấy năm liên tục thứ 6 đếm ngược cũng khó giữ được!"
Lý Hoa giận tím mặt trước lời nói của Chu Lệ Bình.
Cô vào lớp và gọi Ôn Nguyễn đến một ngọn đồi nhỏ phía sau sân chơi.
Lý Hoa ôm một bụng tức giận, trút giận chuyện Chu Lệ Bình lên trên người Ôn Nguyễn, "Đẳng cấp của em còn muốn thi top ba của trường, em chính là bắt bà nội trả tiền cho bộ giáo dục, cho em đề giải trước? "
Ôn Nguyễn nhìn Lý Hoa đang lửa giận bừng bừng, trên khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười nhẹ, "Em không mua được đáp án, nhưng cô Lý, nếu cô cần thuốc điều hòa nội tiết tố mãn kinh, ta có thể đưa cho cô, miễn phí. "
Lý Hoa nghe xong một hơi thở nghẹn họng không lên được, xuống không được, chỉ vào Ôn Nguyễn : "Em, em em em..."
" Cô Lý, bình tĩnh đi, chuyện không đáng mà hụt hơi."
Lồng ngực Lý Hoa phập phồng, tiểu ma nữ cả ngày gây chuyện lại khuyên ngăn cô?
"Em tranh thủ thời gian đăng tin, nói em không có nói qua như vậy, em căn bản làm không được."
Ôn Nguyễn chớp đôi mắt đẫm nước mím môi hồng, "Nhưng em nói thật!"
Lý Hoa thật sự là muốn phát điên lên vì Ôn Nguyễn, " Em muốn tôi xấu hổ vì em đúng không? Hiện tại không chỉ có em, mà tôi cũng đã trở thành trò cười của toàn trường!"
"Em cho rằng nếu suốt ngày hướng đến ban một, liền có thể giống như Hoắc Cảnh Tử, Diệp Uyển Uyển? Bọn họ là học sinh top đầu, em lại là học sinh kém cuối cùng, em phải hiểu rõ khoảng cách này, người ta quan trọng hơn ở sự hiểu biết về bản thân, đừng tự ném mình xuống đất và để bị chà đạp! "
Mặc cho Lý Hoa có tức giận đến đâu, Ôn Nguyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh tao nhã, cũng không phải thất lễ hay đỏ mặt khi gặp chuyện như trước, đôi tay trắng nõn thon dài khoanh trước mặt, mở to hai mắt tinh khiết, trong trẻo, cũng không tức giận, khi Lý Hoa trút giận xong, nở nụ cười thuần khiết ngọt ngào nói: " Cô Lý, cô làm sao có thể dập tắt tham vọng của người khác, hủy đi uy danh của chính mình? Cô Chu, của lớp đầu tiên nếu có thể dạy những sinh viên hàng đầu, tại sao cô chỉ có thể dạy những kẻ cặn bã chất lượng thấp?"
Ôn Nguyễn chớp chớp đôi mi dài và dày như quạt, nhìn Lý Hoa ngây thơ vô số tội, "Cô cho rằng cô so với cô Chu kém hơn nhiều sao?"
Lý Hoa sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: "Làm sao có khả năng? Tôi tự thấy chính mình cũng không tệ hơn cô ta!"
"Đúng vậy, như vậy nên cô nên tin tưởng trình độ của chính mình."
Chuông tan học vang lên, Ôn Nguyễn chỉ hướng, " Cô Lý, em lên lớp!"
Lý Hoa vẫy tay, "Đi mau!"
Khi Ôn Nguyễn rời đi, Lý Hoa cau mày thở dài một hơi.
Có chuyện gì vậy? Cô bị Ôn Nguyễn dắt mũi sao?
On Nguyễn làm bài không tốt trong kỳ thi, có phải là do trình độ giảng dạy của cô không bằng Chu Lệ Bình?
Logic gì đây?
...
Sau khi Lý Hoa sắc mặt xấu xa rời đi, một tiếng cười khổ đằng sau bụi cây cao vang lên.