Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu

Chương 295: Ngủ Ngon, Tiểu Cong Chúa



Hoắc Hàn Niên dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Lạc Thần, trầm giọng nói: "Sáng mai qua đi, tôi sẽ nói cho cậu đáp án."

Lạc Thần ánh mắt lộ ra vui mừng, "Anh họ, vậy em trước tiên cảm ơn anh."

Hoắc Hàn Niên, "Mong rằng ngày mai cậu cũng sẽ nói điều này."

"Nếu em có thể đuổi Ôn tiểu tiên nữ, anh họ, vậy em sẽ đãi anh một bữa ăn thịnh soạn."

Hoắc Hàn Niên cười cười, không nói gì.

Không lâu sau khi Ôn Nguyễn trở về nhà thiếm thì nhận được một đoạn video từ Hoắc Hàn Niên.

Anh đang ngồi trên giường bệnh, trông có chút cô đơn.

"Đồ vô tâm, cho tôi nằm viện một mình, không ở cùng tôi."

Ôn Nguyễn không thể nhịn được cười trước lời than phiền của anh.

Đôi mắt nai trong veo không khỏi dịu đi một chút, "Ngủ đi, ngày mai gặp lại."

"Tôi nhớ em, tôi phải làm sao?"

"Vậy anh mau ngủ đi, có thể trong mộng có thể mơ thấy tôi."
Sau gần một ngày làm việc, Ôn Nguyễn có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, "Anh nghỉ ngơi đi."

Hoắc Hàn Niên thật sâu nhìn cô bằng đôi mắt đen, "Đừng cúp máy, tôi muốn nhìn em ngủ."

Ôn Nguyễn muốn nói rằng cô không thể ngủ được khi bị nhìn, nhưng thấy ý tứ sâu xa trong ánh mắt của anh, cô vẫn nghe theo.

Cô đặt giá đỡ điện thoại trên bàn cạnh giường và dựa mình vào gối.

Hoắc Hàn Niên cũng nằm trên giường bệnh, kề sát điện thoại di động.

Anh đẹp trai, và cho dù camera ở gần đến đâu, anh cũng không thể có một khuyết điểm nào.

Nếu cậu có thể trở thành thực tập sinh của công ty và được ra mắt, anh chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.

Hai người nhìn nhau trong ống kính, không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt đen của Hoắc Hàn Niên tối sầm lại một chút, "Anh hát cho em nghe một bài."
Ôn Nguyễn hai lông mi dài, "Bài gì?"

"When You Tell Me That You Love Me"

Ôn Nguyễn nghĩ rằng đây là bài cô hát cùng Lạc Thần trong bữa tiệc tốt nghiệp.

“Đã lâu như vậy, tại sao còn ghen?” Khóe môi cong lên ý cười.

Hoắc Hàn Niên nghĩ đến cảnh cô và Lạc Thần song ca đêm đó, đường nét tinh anh liền trở nên lạnh một chút, "Nghĩ gì vậy?"

"Vậy chúng ta cùng nhau song ca!"

Hoắc Hàn Niên im lặng.

Ôn Nguyễn nhìn vào đôi mắt híp lại đen như mực, khẽ cất tiếng hát mà không hề ấp úng.

Sau khi hát một đoạn ngắn, cô nháy mắt với anh và ra hiệu cho anh hát.

Anh không do dự, mà hát một vài từ với một giọng thấp.

Trái với sự mong đợi của Ôn Nguyễn, anh ấy hát với một chất giọng siêu siêu, siêu ma mị.

Đôi mắt nai của cô long lanh, lộ ra dáng vẻ của một cô gái hâm mộ nhỏ, "Oa, ca ca hát hay quá!"

Nghe cô gọi ca ca đột ngột, Hoắc Hàn Niên cả người cứng đờ.
Anh nghĩ sẽ khó nghe thấy tiếng cô gọi ca ca như vậy một lần nữa trong đời.

Hoắc Hàn Niên hai mắt tối sầm lại một chút, cổ họng trượt lên xuống, "Gọi lại."

Ôn Nguyễn sửng sốt một chút, mấy giây sau mới ngẫm lại được anh trong lời nói có ý tứ gì, đỏ mặt trừng anh một cái, "Không."

"Nguyễn Nguyễn, tôi muốn nghe."

"Hoắc Hàn Niên!"

Thấy cô có chút khó chịu, anh thôi không ép cô nữa, "Ngủ đi tiểu công chúa."

Ba từ "tiểu công chúa" được bật ra từ giọng nói khàn khàn trầm ấm của anh, với một sự oái oăm khó tả.

Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với anh, cô nhắm mắt lại.

Hoắc Hàn Niên không buồn ngủ, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của cô gái trên màn hình, làn da mịn màng như sứ, lông mi dày và mảnh, chiếc mũi thon nhỏ và đôi môi không chút khuyết điểm, dung hợp lại tạo thành một vẻ thanh tú và nhỏ xinh.
Hoắc Hàn Niên đưa tay nhẹ nhàng bôi chóp mũi của cô qua màn hình, khóe môi cong lên một đường vòng cung dường như không tồn tại.

...

ngày hôm sau.

Ôn Nguyễn thức dậy vào bếp nấu cháo.

Thư Dung đã làm bữa sáng rồi, thấy Ôn Nguyễn nấu cháo, liền hỏi: "Nguyễn Nguyễn sao không nói cho thiếm con muốn ăn cháo? Đừng vào bếp, thiếm sẽ làm nó cho con. "

"Thếm một người bạn học của con bị đau dạ dày phải nhập viện, con đưa làm để mang đi bệnh viện cho cậu ấy ăn."

Thư Dung thở dài, nhưng vẫn đẩy Ôn Nguyễn ra khỏi phòng bếp, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, vẻ mặt lẩm bẩm nói: "Thiếm sẽ làm cho con, con đi nghỉ ngơi đi, chờ một chút, thiếm gọi con. "

Ôn Nguyễn xấu hổ, bĩu môi nói: "Thiếm, con ở đây đã làm phiền thiếm rồi..."

Thư Dung vỗ vỗ tay Ôn Nguyễn giả bộ tức giận, "Con ngại cái gì? Ta không phải là chưa từng sinh con gái. Từ khi con còn nhỏ, ta đã coi con như con gái ruột của ta,"
Ôn Nguyễn không thay đổi được ý định của thiếm nên ra ghế sô pha đọc sách.

Một lúc sau, thiếm lại pha trà thảo mộc, bưng hoa quả ra.

Ôn Nguyễn bĩu môi lẩm bẩm, "Thiếm, nếu cứ thế này, con sẽ bị vỗ béo mất."

Thư Dung siết chặt khuôn mặt nhỏ của Ôn Nguyễn, "Béo hơn đi, thiếm thích lắm!"

Đôi mày xinh xắn của Ôn Nguyễn nheo lại.

...

Thư Dung nấu cháo xong cho vào hộp cho Ôn Nguyễn đưa đến bệnh viện thành phố.

Khi đến gần cửa phòng, cô liếc nhìn qua cửa sổ kính.

Một vài người mặc Âu phục đang đứng trong phòng.

Hoắc Hàn Niên ngồi ở trên giường bệnh, nhìn xuống một văn kiện, cương nghị căng thẳng, mím chặt môi mỏng, toàn thân tràn ra lạnh lẽo.

Anh đột nhiên đập tài liệu trên tay vào một trong số họ.

Tiêu Dật cách giường bệnh gần nhất cúi đầu nói vài câu với Hoắc Hàn Niên, như muốn khuyên anh đừng tức giận.
Những người mặc Âu phục khác đều cúi đầu sợ hãi, như thể họ đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Tiêu Dật khóe mắt liếc, liền nhìn thấy Ôn Nguyễn đang ở bên ngoài.

Hắn bỗng như nhìn thấy một vị cứu tinh.

"Thiếu gia, Ôn tiểu thư đến rồi."

Hoắc Hàn Niên ngẩng đầu liếc nhìn bên ngoài.

Nhìn thấy Ôn Nguyễn đang đứng ở cửa, không biết nên tiến hay lui, vẻ ảm đạm giữa hai lông mày của anh vô thức giảm bớt.

Không khí trong phòng ngay lập tức trở lại bình thường và thậm chí còn cảm thấy như gió xuân.

Hoắc Hàn Niên xua tay, “Đi làm lại giá thầu đi, lần sau đừng báo có như thế này nữa.” Giọng điệu không còn lạnh lùng như trước.

Mấy người phản ứng liên tục, quay người vội vàng rời đi, đi tới cửa, mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ôn Nguyễn tiến lên vài bước rồi quay lưng về phía họ khi họ quay lại.
Tả Dật đi tới, bọn họ mới dám nghi ngờ hỏi, "Tả Trợ lý, cậu nói với Hoắc Thiếu cái gì, ngài ấy lại thay đổi thái độ như vậy?"

"Một người phụ nữ."

một người phụ nữ?

Trên mặt bọn họ kinh ngạc, đều quay đầu lại, muốn trở lại xem nữ nhân đến gặp Hoắc Thiếu.

Rõ ràng là người ta đồn rằng anh không gần phụ nữ, không một nữ nhân viên nào trong công ty dám có ý nghĩ về anh!

Tiêu Dật thấy bọn họ đang suy nghĩ gì, ho khan một tiếng, "Nếu không muốn bị xử lý kỷ luật, tốt hơn là nên trở về đi."

...

Sau khi chỉ còn lại Hoắc Hàn Niên, Ôn Nguyễn hai tay mang hộp cách nhiệt sau lưng, vẻ mặt phập phồng bước vào.

"Hoắc thiếu gia thường ngày ở trong công ty ác liệt như vậy sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv