Hoắc Hàn Niên còn đang sốt, Ôn Nguyễn lo lắng vừa lái xe liền lấy chìa khóa xe từ tay anh.
Ôn Nguyễn đến ga ra lái xe, Hoắc Hàn Niên tình cờ có điện thoại gọi vào, tín hiệu trong ga ra không tốt, anh trả lời điện thoại ngoài cửa phòng tầng một trong khi chờ Ôn Nguyễn.
Thân hình cao lớn và nghiêm nghị của anh đang dựa vào tường, áo sơ mi cổ áo hình chữ V nhét vào thắt lưng quần tây, chiếc quần tây được cắt may mỏng và được ủi tỉ mỉ, và đôi mắt cá chân tinh xảo của anh hơi lộ ra
Ngầu và cao ráo, thật khó để không thu hút sự chú ý.
Giang Yên vừa đi vào nhìn thấy Hoắc Hàn Niên nhất thời hai mắt sáng lên.
Đó là chàng trai sống trong Thiên Tự Hào!
Giang Yên tìm hắn đã lâu, nhưng không ngờ lại không thấy hắn trong Tử Kinh Đồng.
Anh cũng sống ở đây?
Giang Yên thu dọn mái tóc dài gợn sóng khoác trên vai, bước lên giày cao gót, đi về phía Hoắc Hàn Niên.
Lần trước cô uống quá chén mất đi phong độ, anh không để ý cô vẫn bình thường.
Lúc định đến gần Hoắc Hàn Niên, Giang Yên thấy anh nhướng mi, lười biếng liếc nhìn cô.
Đôi mắt híp không đáy, giống như hai vòng xoáy, ẩn chứa một lực hấp dẫn.
Giang Yên tim đập rộn ràng.
Đã lâu rồi không có người đàn ông nào có thể khơi dậy trí tò mò và thu hút sự chú ý của cô!
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, cô nhìn anh đầy quyến rũ.
Hoắc Hàn Niên không để ý đến Giang Yên, nhìn thấy Ôn Nguyễn từ trong xe thể thao đi ra, anh đứng thẳng người, nói một câu chốt lại với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Giang Yên nhìn thấy Hoắc Hàn Niên đang đi về phía mình, tay cầm chuỗi kim loại của túi, bất giác siết chặt.
Vừa lúc cô cho rằng Hoắc Hàn Niên sẽ chủ động nói chuyện với cô, không ngờ lúc đi ngang qua cô không hề dừng lại, cô không khỏi giật mình.
Giang Yên xoay người đuổi kịp người đàn ông mặc kệ cô.
“Tiên sinh, chúng ta từng thấy qua, anh không có ấn tượng sao?" Giang Yên ngăn cản Hoắc Hàn Niên.
Hoắc Hàn Niên liếc nhìn Giang Yên, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, tóc xoăn, đeo khăn choàng, hàng hiệu, phong thái kiêu sa.
Đôi mắt đẹp ấy đầy tự tin và kiêu ngạo.
Hoắc Hàn Niên nhanh chóng rời mắt khỏi cô, “Tôi không nhớ.” Nói xong, anh thu một chân dài, đi tới trên xe thể thao, mở cửa xe, ngồi vào.
Giang Yên quay người lại, chiếc xe thể thao phóng vụt qua người anh.
Cô nhìn thấy người lái xe là một phụ nữ, nhưng không nhìn rõ cô ấy.
Giang Yên tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Đây là lần thứ hai cô bị phớt lờ hoàn toàn như vậy!
Nhưng nếu anh sống ở nơi này, sẽ không khó để tìm ra danh tính của anh.
Giang Yên lấy điện thoại ra gọi cho Giang Dục.
"Anh, giúp em điều tra một người."
Giang Dục lười biếng lên tiếng, "Ai đáng cho Giang đại tiểu thư điều tra?"
"Một người đàn ông đã bỏ qua em hai lần."
...
Giang Yên vừa rồi nói chuyện với Hoắc Hàn Niên, lại dừng ở trước mặt anh, Ôn Nguyễn nhìn thấy hết thảy.
Giang Yên trông rất nữ tính, thân hình nhô ra trước sau, xét về khí chất và cách ăn mặc, cô ấy hẳn là một tiểu thư nổi tiếng trong đế đô.
Sau khi xe chạy đi, Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt thanh tú phập phồng, "Anh khá nổi, vị hôn thê còn chưa yên vị, đã có một người phụ nữ khác tới tiếp cận anh!"
Hoắc Hàn Niên đang trả lời email của ai đó thì đột nhiên nghe Ôn Nguyễn nói vậy, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Ngay lập tức, một nụ cười nở trên khuôn mặt góc cạnh của anh, "Sao, em ghen à?"
Ôn Nguyễn khịt mũi, "Tôi còn đang uống dấm!"
"Hiếm khi thấy em ghen tuông như vậy."
Ôn Nguyễn trừng mắt nhìn Hoắc Hàn Niên, " Anh quen người ta từ trước rồi?"
“Tôi thực sự không biết.” Hoắc Hàn Niên dựa lưng vào ghế, khá lười biếng mà thả lỏng, “Có lẽ người đàn ông của em quá đẹp trai, quá quyến rũ.”
Mặc dù nhận xét của anh là không biết xấu hổ, nhưng Ôn Nguyễn cảm thấy rằng những gì anh nói là sự thật.
Đẹp trai thì ai mà không thích?