Ôn Nguyễn không có thói quen nghe lén cuộc điện thoại của người khác.
Khi Lệ Yến Sâm trả lời điện thoại, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Kiếp trước cô đi học ở đế đô, cũng không xa lạ với môi trường ở đây.
So với Vân Thành thì phồn hoa hơn nhiều.
Xe cộ đông đúc, những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, người đi đường vội vàng.
Cuộc sống có nhịp độ nhanh và căng thẳng.
Ngay khi vừa bước ra, Ôn Nguyễn đã cảm thấy hơi nhớ nhà.
Tự dưng cảm thấy có chút ảm đạm, cô khẽ thở dài.
"Ôn tiểu thư."
Giọng nói lạnh lùng cao quý truyền đến bên tai, Ôn Nguyễn quay đầu nhìn về phía nam nhân có đôi mắt phượng rơi vào trên người cô, "Lệ tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Có nước khoáng trong hộp bảo quản."
Ôn Nguyễn gật đầu, "Được rồi, cám ơn."
Ôn Nguyễn không nói với Lệ Yến Sâm, cô để ý thấy anh vẫn đang trả lời điện thoại.
Hình như Hoắc Hàn Niên ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy giọng của Ôn Nguyễn.
Nhưng cũng không rõ ràng lắm, anh không chắc đó có phải là cô không?
Hôm nay cô đến đế đô không cho anh đón ở sân bay, có lẽ lúc này nên trở về nhà của thiếm cô.
"Cậu đang ở cùng cháu dâu bà nội thích sao?"
Lệ Yến Sâm trên mặt lộ ra nụ cười mỏng, "Ngồi ở bên cạnh tôi."
Hoắc Hàn Niên dường như nghĩ tới điều gì, giọng nói hơi trầm xuống, "Cô ấy họ Ôn?"
Lệ Yến Sâm trầm thấp một tiếng, "Thật là một cô gái tuyệt vời."
Hoắc Hàn Niên trực tiếp cúp điện thoại.
Ngay sau đó, di động của Ôn Nguyễn trên ghế phụ vang lên.
Ôn Nguyễn nhìn thấy ID người gọi của Hoắc Hàn Niên, mím môi, có chút mất tập trung ngắt điện thoại.
Tâm trạng dường như còn xuống thấp hơn.
Mặc dù đã bật điều hòa và nhiệt độ phù hợp nhưng Ôn Nguyễn vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Cô hạ cửa sổ xuống một chút.
Ngay sau đó, bên kia đường, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu tối chạy tới.
Ôn Nguyễn và người đàn ông ngồi ghế sau xe gặp nhau bất ngờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, tất cả đều sững sờ.
Chiếc xe nhanh chóng loạng choạng, nhưng nhịp tim của Ôn Nguyễn lại tăng tốc không kiểm soát được.
Thật tình cờ khi anh gặp cô bất chợt trên đường đúng không?
Đôi mắt Hoắc Hàn Niên nhìn cô vừa rồi tối đen và sâu thẳm, giống như vực thẳm vô tận, muốn hút cô thật sâu—
...
Bên trong Phantom.
Tiêu Dật rõ ràng cảm giác được không khí trong xe giảm mạnh, giống như đã đến đông cứng.
Hắn liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Hoắc Thiếu lúc cúp điện thoại sắc mặt không tốt lắm, bây giờ quá mức âm trầm.
"Thiếu gia, chuyện gì xảy ra vậy?"
Khoé hàm cứng rắn của Hoắc Hàn Niên nhíu chặt, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Dừng xe."
Tiêu Dật không biết tại sao, nhưng nhìn thấy biểu hiện không phục của Hoắc Hàn Niên, đành phải tấp vào lề đường.
Hoắc Hàn Niên xuống xe, đi tới cửa lái xe, "Nói với anh Đồng, tối nay tôi không đi ăn tối."
"Thiếu gia, miếng đất trống của Đổng kia, ngài cùng ngài ấy từ lâu —— "
"Đừng nói nhảm, xuống xe."
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Hàn Niên, Tiêu Dật xuống xe, da đầu ngứa ran.
Sau khi Hoắc Hàn Niên lên xe, nhấn ga một cái, chiếc xe quay đầu lao về hướng ngược lại.
Tiêu Dật nhíu mày.
Dù Hoắc Thiếu có tính tình ngang tàng, lãnh đạm nhưng trong kinh doanh, anh không bao giờ buông tha cho miếng mồi ngon.
Chỉ có một người có thể khiến anh mất kiểm soát như vậy!
Tiêu Dật đột nhiên nhớ tới, tiểu tiên nữ nhỏ bé của Vân Thành hôm nay tới đế đô!
...
Ôn Nguyễn và Lệ Yến Sâm nhìn thấy bóng ma Hoắc Hàn Niên đang phi nước đại.
Lệ Yến Sâm câu môi dưới như không có chuyện gì, hiếm thấy Hoắc Hàn Niên mất kiểm soát như vậy.
"Ôn tiểu thư, ngồi chặt."
Với một cú nhấn mạnh của chân ga, xe Bentley lao đi.
Trên đường, hai chiếc xe limousine đuổi theo, không nhường đường cho nhau.
Nó gây kích động cho nhiều tài xế và tất cả đều không dám tăng tốc vì sợ đụng phải hai chiếc xe trị giá hơn 10 triệu đó.
Thần tiên đánh nhau, sợ nhất phàm nhân gặp nạn.
Đụng phải một chiếc kia, bọn họ điều là không thường nổi.
Ôn Nguyễn nắm tay vịn không chút hoảng sợ.
Cô liếc nhìn chiếc xe phía sau chuẩn bị đuổi kịp xe Bentley, sau đó nhìn Lệ Yến Sâm đang không ngừng tăng tốc, hơi khó hiểu.
Hai người này có vẻ nồng nặc mùi thuốc súng!
Bởi vì cô?
Ôn Nguyễn cảm thấy mình tự luyến, không nên đâu!
Phantom đã sớm đối đầu với Bentley, người đàn ông điều khiển xe hạ hết cửa kính xe xuống, ngón tay thon dài rõ ràng cầm vô lăng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, âm trầm ra hiệu cho Lệ Yến Sâm. dừng lại, Lệ Yến Sâm nhướng mày nhìn anh, "So tài một chút?"
Hoắc Hàn Niên sắc mặt càng thêm tối sầm.
Trở lại Vân Thành, phát hiện có Lạc Thần bên cạnh cô, cũng không khiến anh cảm thấy quá nguy hiểm.
Bởi vì anh cảm thấy Lạc Thần không đủ sức cùng anh tranh đoạt.
Nhưng Lệ Yến Sâm không giống, hắn các phương diện không thể kém hơn so với anh, bà nội hắn lại nhìn trúng Ôn Nguyễn, cực lực tác hợp hai người, khó đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Lệ Yến Sâm bề ngoài đẹp trai, hiền lành, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, thâm căn cố đế, chơi bài ngang tàng, không ai có thể hiểu được nội tâm của hắn.
Hắn dường như không nhìn thấy động tác của Hoắc Hàn Niên bảo hắn dừng lại, đôi mắt phượng dưới ống kính gợi lên tia sáng thú vị, tốc độ xe không ngừng tăng tốc.
Hoắc Hàn Niên thấy Lệ Yến Sâm không chịu dừng lại, hai mắt tối sầm lại, đốt ngón tay thon dài đánh vào vô lăng, chân ga phóng tới cực điểm, xe vượt qua xe Bentley với tốc độ kinh người điên cuồng.
Lệ Yến Sâm liếc nhìn chiếc xe đã mở ra phía trước, sau đó lại liếc nhìn Ôn Nguyễn, người không hề hoảng sợ, thậm chí còn khá bình tĩnh, đôi môi mỏng cong thành một đường vòng cung không thể nhận ra, "Thật thú vị."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, có một tiếng nổ đột ngột.
Xe Bentley giật nảy mình, Ôn Nguyễn và Lệ Yến Sâm nghiêng người về phía trước, nhưng nhanh chóng bị đánh trả.
Xảy ra quá đột ngột.
Đầu xe Bentley va chạm với đuôi xe Phantom.
Rõ ràng, chiếc Phantom đã cố tình lùi lại, để xe Bentley đâm vào.
Ôn Nguyễn còn có chút chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cửa xe bên cạnh bị mở ra từ bên ngoài.
Một người đàn ông cao lớn và nghiêm nghị đứng bên cạnh cửa xe, khuôn mặt tuấn tú và thâm thúy phủ một bóng lạnh, đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn cô như một vòng xoáy nguy hiểm.
Trở thành cháu dâu của bà nội Lệ Yến Sâm, ngồi bên tai lái phụ của Lệ Yến Sâm, còn cúp máy điện thoại của anh!
Cô là muốn chọc giận chết anh sao?
Ôn Nguyễn nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng, sâu thẳm của Hoắc Hàn Niên, trên tay không khỏi nổi da gà.
Tại sao anh trông giống như bắt quả tang vợ và người tình?
Lệ Yến Sâm cởi dây an toàn, lười biếng dựa vào ghế, vờ như không biết Ôn Nguyễn và Hoắc Hàn Niên quen biết nhau, "Ôn tiểu thư, cô biết cậu ấy?"
Hoắc Hàn Niên nhìn Lệ Yến Sâm sắc bén, "Cậu cố ý làm vậy à?"
Lệ Yến Sâm nhún vai, "Vị cứu tinh của bà nội."
Hoắc Hàn Niên mặc kệ Lệ Yến Sâm, dùng bàn tay to mảnh khảnh siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Ôn Nguyễn, kéo cô ra khỏi xe.