Tần Phóng lấy một điếu thuốc và bật video lên.
Minh Khải, Thẩm Bác Vũ đều xuất hiện trong video.
Một lúc sau, Hoắc Hàn Niên cũng được kết nối và xuất hiện trong video.
Nhóm nhỏ này được thành lập vào đêm Hoắc Hàn Niên trở về từ bữa tiệc tốt nghiệp.
Hoắc Hàn Niên thường quá bận rộn nên hiếm khi xuất hiện trong nhóm.
"Chậc chậc chậc, khách quý, Niên Ca thật sự đãtham gia cuộc gọi video."
Hoắc Hàn Niên buổi sáng mới từ nước ngoài trở về và buổi chiều hẹn gặp mặt.
Có một dấu vết của sự mệt mỏi trên đôi lông mày của anh.
Anh dựa lưng vào ghế da, nhướng mày nhìn Tần Phóng tràn đầy gió xuân, "Cậu ngủ cùng nữ nhân sao?"
Tần Phóng hút thuốc suýt chết ngạt.
Hắn cầm điếu thuốc bỏ đi, rên lên một tiếng, "Niên Ca có mắt thần sao?"
Sự chú ý của Minh Khải và Thẩm Bác Vũ đều đổ dồn vào Tần Phóng.
“Tần Phóng, cái gì trên cổ của cậu vậy?” Minh Khải rú lên như thể vừa khám phá ra một thế giới mới.
Tần Phóng nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện trên cổ mình có một vết xước nhỏ.
Có lẽ là Kiều Nhiễm cào lấy hắn khi đang rất đau.
Hắn dùng đầu ngón tay gãi qua.
“Bị mèo con cào.” Tần Phóng tựa lưng vào trước ghế, sảng khoái nói.
Minh Khải và Thẩm Bác Vũ bồn chồn.
Ai nói con trai không có riêng tư, đôi khi họ còn hơn cả phụ nữ.
"Mẹ kiếp, cậu thật không ngoan, vừa mới tốt nghiệp đã ngủ với nữ nhân!" Minh Khải lộ vẻ ghen tị, "Hàn Nhược Nhược được bao nhiêu lớn, đồ cầm thú. Đồ súc sinh!"
Tần Phóng bĩu môi, "Ai nói là Hàn Nhược Nhược, tôi cùng cô ấy chia tay rồi!"
"Cái quỷ gì? Các cậu hòa giải được bao lâu đâu?" Minh Khải ngơ ngác hỏi.
Thẩm Bác Vũ, "Không, không phải vấn đề, mấu chốt là mèo con của cậu là ai?"
Tần Phóng nhìn Minh Khải và Thẩm Bác Vũ trong video, sau đó nhìn Hoắc Hàn Niên đặt điện thoại sang một bên, cúi đầu ký vào văn kiện, nhướng mày, "Các cậu có thể học một ít từ Niên Ca, cậu ấy tuyệt không Bát Quái."
Hoắc Hàn Niên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy liếc nhìn Tần Phóng, "Cậu đắc ý cái gì?"
Tần Phóng không nhịn được cười, "Ba chúng tôi vốn dĩ là cẩu độc thân, sợ không biết ngủ cùng nữ nhân một lần là như thế nào!"
Minh Khải, "Niên Ca tại đế đô đến không được, Bác Vũ, nếu không hai chúng ta thành nhóm, đi đem cái tên quỷ đắc ý đánh một trận thế nào?"
Thẩm Bác Vũ, "Tôi thấy được."
Minh Khải và Thẩm Bác Vũ nói chuyện, thật sự là tắt máy.
Trong video chỉ còn lại Tần Phóng và Hoắc Hàn Niên.
Hoắc Hàn Niên thân hình nghiêm nghị dựa vào trên ghế, đôi mắt như mờ mịt nhíu lại, "Là Kiều Nhiễm sao?"
"Cmn !!"
Tần Phóng không giấu được vẻ kinh ngạc, "Làm sao lại đoán được như vậy?"
"Đêm đó tôi về khách sạn, sợ cậu uống nhiều xảy ra chuyện, trở về qua KTV, kết quả tiểu tử cậu —— "
Không cần Hoắc Hàn Niên nói thêm, Tần Phóng cũng đã hiểu rõ rồi.
"Cậu biết là Kiều Nhiễm, sao không nói với tôi? Tôi còn tưởng là Hàn Nhược Nhược!"
Hoắc Hàn Niên hờ hững liếc nhìn Tần Phóng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, "Cmn, chứ biết cậu ngủ với gái mà cũng có thể lầm?"
Tần Phóng nhìn vẻ mặt u ám của Hoắc Hàn Niên dường như nghĩ đến điều gì, trong lòng mừng rỡ.
"Niên Ca, cho dù cậu thật hấp dẫn, nhưng vẫn không giỏi chọn con gái bằng tôi. Nhìn xem tôi nhanh như thế nào!"
Hoắc Hàn Niên chế nhạo, "Ồ, biết nhanh thì tốt."
“Mn, tôi không phải nói cái kia nhanh, lão tữ không nhanh!" Tần Phóng nhướng mày, “Có phải cậu muốn tôi chia sẻ kinh nghiệm cưa cẩm phụ nữ không?"
"Cút!"
Hoắc Hàn Niên cúp video.
…
Ôn Nguyễn đi tắm và nằm trên giường đọc sách.
Cô đã lật một vài trang, nhưng không tập trung được.
Trong lòng vẫn có chút lo lắng Kiều Nhiễm.
Cô ấy đã giao nộp bản thân quá nhanh!
Cô sợ rằng sau này Kiều Nhiễm sẽ không kiềm chế được tính khí không kiềm chế được của Tần Phóng!
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Tần Phóng.
—— Tần Phóng, nếu cậu dám đối xử tệ với Nhiễm Nhiễm, chúng ta sau này sẽ cắt đứt tình bạn!
Sau khi tin nhắn được nhập, nó đã bị xóa sau vài giây.
Mặc dù Tần Phóng trước kia dưới cái nhìn của cô có chút đào hoa, quen bạn gái đều không lâu dài, nói không chừng Nhiễm Nhiễm không giống chứ?
Ở cùng Nhiễm Nhiễm đã lâu, có lẽ hắn sẽ tìm thấy nhiều ưu điểm ở cô ấy.
Nghĩ đến điều này, Ôn Nguyễn cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Sắp đặt điện thoại di động của mình xuống, Giam Cầm Em Cả Đời gọi cho cô một cuộc gọi video.
Ôn Nguyễn duỗi tóc và ép tai vào điện thoại.
Hoắc Hàn Niên tắt video của Tần Phóng và gọi cho Ôn Nguyễn.
Khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của anh trông có chút u ám.
Rõ ràng là bị Tần Phóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Ôn Nguyễn nhìn thoáng qua Hoắc Hàn Niên có tâm trạng không tốt, cô khẽ nhíu mày, bối rối hỏi: "Sao vậy, công việc không suôn sẻ sao?"
Cô nhìn thấy bối cảnh quay video của anh, sau chiếc ghế da là một dãy tủ sách bằng gỗ, sang trọng và uy nghiêm.
Hoắc Hàn Niên mím môi mỏng đỏ mọng, "Tần Phóng vừa gọi để khoe khoang."
Mí mắt Ôn Nguyễn giật giật.
"Cậu ấy đã khoe cái gì?"
"Kiều Nhiễm không nói cho em biết?"
Ôn Nguyễn, "... ..."
Hoắc Hàn Niên, "Coi như em biết bọn họ đã ở cùng nhau."
Ôn Nguyễn, "Em biết không lâu."
"Hai người đó không xác định rõ quan hệ liền lăn."
Ôn Nguyễn, "Như vậy không tốt, anh nghĩ như thế nào?"
Đôi mắt đen của Hoắc Hàn Niên tối sầm lại một chút, "Tần Phóng chỉ cười, nói rằng tôi vẫn còn là cẩu độc thân."
Anh đột nhiên tiến lại gần camera, sau khi phóng to những đường nét trên khuôn mặt như được trạm khắc cẩn thận, anh vẫn đẹp trai và hoàn hảo đến mức không thể chọn ra khuyết điểm nào, Ôn Nguyễn tim lỡ nhịp, hơi thở ngưng trệ trong giây lát, "Anh...vốn chính là vậy a!"
Hoắc Hàn Niên đưa tay vuốt ve môi cô qua màn hình, "Nguyễn Nguyễn, tôi cũng muốn."
Ôn Nguyễn sững sờ vài giây trước khi phản ứng được anh suy nghĩ gì.
Cô đáp trả cho anh một lời, "Cút!"
Hoắc Hàn Niên nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, nhẹ nhàng cười nói: "Ngày mốt tôi sẽ đón em ở sân bay đế đô."
“Không được, anh Cảnh Diễm sẽ đến đón em.” Như nghĩ tới điều gì, Ôn Nguyễn mím môi nói, “Hoắc Hàn Niên, sau khi em đến đế đô, em có một ước mơ muốn hoàn thành, và không muốn đắm chìm trong tình yêu suốt ngày. "
Cô muốn bản thân trưởng thành hơn, sau này khi ở bên anh, sẽ không ai nghĩ rằng cô không xứng với anh!
Đương nhiên, những lời này, hiện tại cô sẽ không nói với anh.
Trời ạ, cô không thể quá hư hỏng!
Hoắc Hàn Niên cùng Ôn Nguyễn nhìn nhau video, anh đã vui mừng nhưng lại không thoải mái.
Yêu một cô gái độc lập, mạnh mẽ, thông minh và quyết đoán, thật khó để khiến cô ấy đầu hàng!
Có tiếng gõ cửa văn phòng.
Tiêu Dật đẩy cửa ra, cung kính nói: "Thiếu gia, Lệ thiếu đến rồi."
Lệ Yến Sâm bước vào, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng được làm thủ công cùng quần tây đen, trên người đeo một chiếc kính gọng vàng mỏng, khuôn mặt tuấn tú lại quý phái và kiêng nể.
"Có chuyện muốn nói cho cậu biết, Song Nhi sẽ trở lại sớm."