Lạc Thần khoác một tay lên vai Ôn Nguyễn, toàn bộ trọng lượng cơ thể gần như dồn hết lên người cô.
"Xin lỗi, Tiểu tiên nữ, giúp tôi trở về đi."
Ôn Nguyễn gãi mấy lần, nhưng không gỡ được móng vuốt của Lạc Thần.
"Đừng đẩy tôi nữa, nếu không tôi sẽ ném cậu."
Ôn Nguyễn sợ hắn sẽ nhổ nước bọt vào cô, vẻ mặt ủ rũ, đành phải dìu ra khỏi phòng.
Kiều Nhiễm đi tới, muốn chia sẻ sức nặng của Lạc Thần cho Ôn Nguyễn nhưng chưa kịp đến gần Lạc Thần đã rống lên một cách say sưa, "Ngoại trừ Ôn tiểu tiên nữ đừng có ai đụng vào tôi!"
Ôn Nguyễn nghiến răng nghiến lợi, "Tôi nợ cậu cái gì?"
Lạc Thần ghé vào lỗ tai cô khịt mũi, "Nợ tôi một mạng."
Mối quan hệ với Lạc Thần đã dịu đi, đó là khi cô đang đi học về trong cuộc thi tranh luận, đang đi trên đường thì chợt nhìn thấy một bóng người cao lớn, nghiêm nghị, lao tới cô như mất hồn, đuổi theo hắn về phía cô.
Kết quả là người đàn ông quay lại, cô phát hiện mình vừa nhầm người.
Trở về trong tuyệt vọng, không để ý đến đèn giao thông, một chiếc xe nhỏ phi nước đại băng qua đường.
Nếu Lạc Thần không kịp thời kéo cô đi, có lẽ cô đã là hồn ma dưới lốp xe.
"Lão tử nghĩ mãi mà không rõ, người kia đến cùng nơi nào tốt, nếu là cậu chịu thích tôi, tôi khẳng định không để cậu thương tâm như vậy!"
Ôn Nguyễn trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh rồi lạnh lùng nói: "Câm miệng nếu muốn tôi đưa về nhà!"
Lạc Thần tự đắc khịt mũi, "Kỳ thật, tôi không ngại làm lốp dự phòng chữa thương cho cậu."
Ôn Nguyễn muốn đẩy Lạc Thần ra, Lạc Thần liền làm ra dây kéo trên miệng hắn.
Hai người đến cổng KTV.
Ôn Nguyễn lấy điện thoại di động trong cặp ra, chuẩn bị gọi cho Trung Bá.
Một bóng dáng cao lớn đi tới.
Người đàn ông trạc tuổi hai mươi, mặc quần màu đen, tóc ngắn, đường nét tuấn tú thâm trầm, ánh mắt rơi vào trên người Lạc Thần, "Chủ nhân, mời lên xe."
Lạc Thần liếc nhìn người đàn ông trước mặt, nhận ra là Tiêu Dật, cánh tay phải của Hoắc Hàn Niên.
“Tiểu tiên nữ, giúp tôi lên xe.” Nói xong liếc nhìn Tiêu Dật, “Đưa tôi trở về, đưa luôn bạn của tôi trở về được không?
"Có thể."
Ôn Nguyễn vốn muốn nam nhân giúp Lạc Thần, cô lên xe trở về, nhưng Lạc Thần nắm lấy vai cô như vòi bạch tuộc, cho nên cô phải dìu hắn lên xe.
Người đàn ông lái một chiếc Maybach, sau khi đỡ Lạc Thần lên xe, Ôn Nguyễn bị Lạc Thần nắm lấy cánh tay, cô nhíu chặt mày, đá hắn một cái, "Buông ra!"
“Tiêu Dật rất đứng đắn, lát nữa sẽ đưa cậu trở về.” Lạc Thần dựa vào trên ghế, uống quá nhiều, đầu óc mông lung, “Cậu nói, muốn đưa tôi đến chỗ ở! Cậu yên tâm, tôi say thành dạng này, cũng chiếm không được tiện nghi gì của cậu! Toàn thân đều mềm nhũn!"
Ôn Nguyễn không nói nên lời.
Vừa định nói gì đó, Lạc Thần bị người từ bên ngoài kéo ra.
Ôn Nguyễn còn chưa kịp phản ứng, một bóng dáng cao lớn nghiêm nghị đã ngồi vào.
Trong một khoảnh khắc khi ánh mắt họ chạm nhau, Ôn Nguyễn hơi giật mình.
Đây là xe của Hoắc Hàn Niên sao?
Lông mi dài của Ôn Nguyễn hơi giật giật, kéo Lạc Thần đang nắm lấy cánh tay của mình, trầm giọng nói: "có người đưa cậu trở về, tôi đi trước."
Cô đặt đầu ngón tay lên nắm cửa, cố gắng đẩy cửa ra.
Nhưng một âm thanh khóa rõ ràng đã được nghe thấy.
Người thanh niên lái xe phía trước vô cảm nói: "Tiểu thư, tôi đáp ứng Lạc thiếu đưa cô trở về."
Ôn Nguyễn, "Không cần."
Cô vừa dứt lời thì xe đã nổ máy, bỏ qua lời khuyên của cô mà lái xe lên đường.
Xe vừa khởi động, Lạc Thần đang buồn ngủ lại mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Nguyễn ngồi ở bên cạnh, cười híp mắt nhìn cô, "Tiểu tiên nữ, tôi đột nhiên để ý cậu trông rất hùng dũng..."
Ở bên đối diện với Lạc Thần đang ngồi là Hoắc Hàn Niên.
Anh chọc ngón tay vào mặt Hoắc Hàn Niên, "Tôi nhớ rõ ràng dung mạo cậu rất giống tiên a!"
Trước khi ngón tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Hàn Niên, anh đã bị một bàn tay mảnh mai như ngọc xua đi.
Lạc Thần hơi híp mắt, "Đối với tôi còn thô lỗ như vậy, nhưng tôi biết đánh là yêu, mắng là yêu!"
Lạc Thần lúc này đang say rượu hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt u ám, nhỏ giọt của Hoắc Hàn Niên.
Ôn Nguyễn không để ý đến Lạc Thần hay liếc nhìn Hoắc Hàn Niên, cô quay đầu về phía cửa sổ xe bên cạnh, nhìn cảnh đường đèn neon bên ngoài.
Cho dù không quay đầu lại, cô cũng có thể cảm giác được thỉnh thoảng có một đôi mắt không thể không quan tâm rơi vào mình.
Lạc Thần uống quá nhiều, cảm thấy không thoải mái muốn dựa vào vai Ôn Nguyễn, đầu bất giác nghiêng về phía Ôn Nguyễn, nhưng giây tiếp theo, đầu lại bị một bàn tay chụp lại.
Anh mở mắt ra nhìn, hehe cười nói: "Tiểu tiên nữ đến rồi."
Nói rồi hắn dựa vào vai Hoắc Hàn Niên.
Hoắc Hàn Niên giơ ngón tay thon dài, ấn huyệt thái dương có chút nhói lên gân xanh.
Phải nhẫn nại và kiềm chế, mới có thể không đá Lạc Thần ra khỏi xe!
Sau khi Lạc Thần trầm mặc, bên trong xe cũng khá yên tĩnh.
Điện thoại di động Wechat của Ôn Nguyễn đổ chuông, cô lấy nó ra xem.
Kiều Nhiễm: Hình như tớ đã đánh rơi chìa khóa trong hộp KTV, cậu còn ở đó không?
Ôn Nguyễn: Tớ về rồi.
Kiều Nhiễm: Ồ, vậy tớ sẽ quay lại tìm chìa khóa.
Ôn Nguyễn: Tìm được rồi, về nhà nhanh lên rồi nhắn tin cho tớ.
Kiều Nhiễm: ok.
Khi cất điện thoại vào túi, Ôn Nguyễn nhìn lên và thấy một đôi mắt đen và sâu từ kính cửa sổ.
Ôn Nguyễn lòng như mặt hồ yên bình bỗng có hòn đá rơi.
Cô cụp mắt xuống, cố gắng hết sức để phớt lờ ánh nhìn.
...
Xe dừng trước cổng khách sạn.
Lạc Thần thuê căn hộ ở đây nửa năm.
Xe vừa dừng lại, Lạc Thần liền mở mắt ra, che miệng, tựa hồ muốn nôn.
Ôn Nguyễn xuống xe nhanh chóng, Lạc Thần theo sát, bụng co quắp, cũng không kìm được——
Y phục sau Ôn Nguyễn đã dính đầy rác rưởi mà hắn đã nhổ ra!
Nguyên lai da đầu tê rần, tâm đá Lạc Thần đến chết đều có.
Lạc Thần còn chưa biết mình đã làm gì, nôn xong sắp ngã xuống đất, Hoắc Hàn Niên bảo Tiêu Dật tới giúp.
"Đưa cậu ta lên trước."
Lúc Lạc Thần được Tiêu Dật đỡ đi, liền không ngừng gọi Tiểu tiên nữ .
Ôn Nguyễn vuốt trán, đôi lông mày mảnh khảnh gần như xoắn lại thành nút.
Cô mắc chứng nghiện sạch sẽ nhẹ, lưng cô lấm lem chỉ muốn xé quần áo của mình.
Nhưng vào mùa hè, chỉ mặc một chiếc quần đùi cũng không thể cởi nó ra.
Giọng nói trầm và trong của người đàn ông vang lên sau lưng cô, "Lên lầu tắm rửa!"
Ôn Nguyễn sững người, muốn nói "không cần", nhưng lại không chịu được mùi, mím môi nói: "Tôi đến căn hộ của Lạc Thần."
Nói xong đi đến sảnh khách sạn.
Nhìn bóng lưng thon thả lãnh đạm của Ôn Nguyễn, Hoắc Hàn Niên đưa đầu lưỡi chạm vào răng hàm dưới của mình, trầm thấp cười một tiếng.
Cô thực sự biết cách để nổi điên với anh!
Hoắc Hàn Niên đút tay vào túi quần, đi theo sau.
Hai người cùng đi thang máy, Ôn Nguyễn biết căn hộ mà Lạc Thần thuê ở tầng 20, cô ấn nút thang máy lên tầng 20.
Hoắc Hàn Niên đứng ở bên cạnh Ôn Nguyễn, đôi mắt híp đen nhánh rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, "Nguyễn Nguyễn, tôi trở về, em không nhìn thẳng, liếc lấy tôi một cái a?
…