Ôn Nguyễn và Hoắc Hàn Niên không để ý rằng ở một trong những căn phòng của tòa nhà cao tầng đối diện, có người đang cầm kính viễn vọng, nhìn cảnh tượng dưới lầu.
...
Ôn Cẩm Chương biết được rằng Ôn Nguyễn đang đến núi Vân Phong để cắm trại dã ngoại với các bạn cùng lớp.
Đã gọi cô vào phòng làm việc và nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.
Ôn Nguyễn tổng kết lại đại khái, đại khái là có rất nhiều nam bạn học cùng cô đi cắm trại, tuy rằng không nên nghĩ xấu bạn học nam, con gái của ông quá xinh đẹp, sợ là có mấy bạn học nam xấu. suy nghĩ, vì vậy cô phải tự bảo vệ chính mình!
Ôn Nguyễn trong lòng thở dài.
Núi Vân Phong chưa phát triển hết, ngoại trừ cắm trại, dã ngoại.
Sự kiện được tổ chức bởi Tần Phóng, người đã thuê trước một chiếc xe buýt nhỏ.
Mọi người tập trung đông đủ ở cổng trường.
Khi Ôn Nguyễn đến, nhiều học sinh đã đến rồi.
Ôn Nguyễn hôm nay mặc một chiếc áo khoác da ngắn màu đen, quần tây đen, tóc dài chấm vai, không trang điểm, dáng người mảnh khảnh, đẹp miễn chê.
Nhìn thấy Ôn Nguyễn trong chốc lát, Kiều Nhiễm, Mộc Tuyết, Lăng Phỉ Nhi cùng mấy cô gái đều sáng mắt lên.
Mộc Tuyết không cùng nhóm nhưng thân với Ôn Nguyễn, biết tin bọn họ đi cắm trại liền đi theo.
Học sinh ban 10 có ấn tượng tốt với Mộc Tuyết, trước khi rảnh rỗi, cô luôn đến giúp đỡ các bạn trong việc học.
“Nguyễn Nguyễn, hôm nay đẹp quá!” Mộc Tuyết đi tới gần Cố Nguyễn, khoác tay cô, “Đến tớ cũng bị thu hút.”
Ôn Nguyễn móc vai Mộc Tuyết, ""Đừng mê luyến tớ, tớ chỉ là truyền thuyết."
Mộc Tuyết thích thú cười với Ôn Nguyễn.
Vài cô gái lên xe.
Nam sinh đã đến, Hoắc Hàn Niên, Tần Phóng, Minh Khải, Thẩm Bác Vũ ngồi ở hàng cuối cùng.
Chỉ là Tần Phóng có một cô gái bên cạnh.
Ôn Nguyễn biết đó chính là cô bạn gái nhỏ quý giá của hắn, Hàn Nhược Nhược, cũng là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất khối 10.
Bạn gái nhỏ mềm mại, Tần Phóng cao lớn lạnh lùng, cùng bạn gái nhỏ giống như Beauty and the Beast.
Khó có thể tưởng tượng một chàng trai thô bạo như Tần Phóng lại thích một cô gái mỏng manh và yếu đuối như vậy.
Kiều Nhiễm nhìn thấy Tần Phóng kiên nhẫn đút cho bạn gái nhỏ của mình, ánh mắt hơi đau, rũ mi xuống, ngồi xa xa hàng ghế sau.
Ôn Nguyễn biết Kiều Nhiễm đang nghĩ gì, cô cũng biết cảm giác buồn khi phải lòng một người, nói xong với Mộc Tuyết, cô ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm cụp mắt xuống, như là đang nói với Ôn Nguyễn, hoặc là với chính mình:
"Mỗi ngày khi tôi bước vào lớp học, tớ sẽ thường nhìn lại và thấy anh ấy đang ngồi trên ghế của mình, cảm thấy rất hạnh phúc và tràn đầy động lực trong suốt cả ngày."
"Giáo viên yêu cầu anh ấy trả lời câu hỏi, tâm trạng của tớ cũng sẽ căng thẳng. Khi tôi nghe thấy giọng nói lười biếng của anh ấy, thậm chí trả lời sai câu hỏi, tớ cũng cảm thấy rất dễ thương."
"Đôi khi anh ấy vô tình nói một lời với tớ hoặc nhìn tớ, tớ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, và lòng bàn tay toát mồ hôi."
"Mỗi lần tớ đi đến căn tin hoặc trở lại lớp học sau khi đi vệ sinh, nhìn thấy anh ấy đang dựa vào hành lang với một vài nam sinh, cảm thấy lo lắng không thể giải thích được."
"Đi ngang qua sân bóng rổ mà nhìn thấy bóng dáng đang chạy của anh ấy, khóe miệng sẽ bất giác nhếch lên."
"Đi dạo trong khuôn viên trường, chỉ cần có lưng là có thể nhận ra là anh ấy."
"Tớ vẫn luôn quen nhìn bóng dáng anh mỗi ngày ... Đây là một chút bí mật trong lòng, buồn có ngọt ngào cũng có."
"Tớ biết anh ấy có một cô bạn gái nhỏ mà anh ấy thích, và mỗi lần tớ nhìn thấy anh ấy ở bên cô ấy, cười như một cậu bé vô tâm, tớ cũng sẽ rất vui."
"Nhưng tớ thừa nhận rằng tớ không bao dung như tớ tưởng tượng, và vẫn sẽ ngấm ngầm ganh đua, ghen ghét và ghen tuông ..."