Ôn Nguyễn mặc quần áo vào, tẩy trang.
Cô bình tĩnh lại và chuẩn bị rời đi.
Cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Văn Nhân dẫn chương trình xong bước vào.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Văn Nhân ánh mắt chợt lóe.
Cô cúi đầu, đi tới phía Ôn Nguyễn, rụt rè nói: "Cậu đột ngột rời đi, trưởng khoa kêu tôi thay cậu, cậu có thể không trách tôi được không?"
Ôn Nguyễn vẻ mặt lạnh lùng nhìn Văn Nhân, "Cậu tính kế lâu chưa?"
Văn Nhân lắc đầu, "Tôi không có, Ôn Nguyễn, cậu hiểu lầm tôi quá sâu rồi!"
Ôn Nguyễn cười giễu cợt.
Không muốn nói thêm gì với Văn Nhân, đang định rời đi thì Văn Nhân đột nhiên nói nhỏ: "Không ngờ cậu lại quan tâm đến Hoắc Hàn Niên như vậy!"
Ôn Nguyễn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Văn Nhân ánh mắt sắc bén, "Thì ra là cậu làm!"
Văn Nhân nhếch môi, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì ——"
Ôn Nguyễn chưa kịp đợi cô ta nói xong, thì bất ngờ giơ tay đánh một cái vào mặt Văn Nhân.
Văn Nhân loạng choạng một chút, ngã xuống đất, đập trán vào góc tủ gần nhất.
Ôn Nguyễn bất đắc dĩ, lạnh lùng nhìn Văn Nhân, "Người có thể khiến người ta bịa ra một bộ câu chuyện Hoắc Hàn Niên xảy ra tai nạn xe để nói dối tôi, chắc hẳn đã sớm biết Hoắc Hàn Niên đêm nay sẽ không xuất hiện, mà người có thể biết được động tĩnh của Hoắc Hàn Niên cũng chỉ có Hoắc Cảnh Tử."
"Cậu cho rằng cậu vì Hoắc Cảnh Tử mà làm ra chuyện như vậy, hắn sẽ để tâm đến cậu? Tốt hơn cậu đừng ngây thơ!"
Văn Nhân che hai má sưng tấy của mình, cúi đầu, giọng nói vừa run vừa giận, "Tôi không bao giờ muốn nhận lại được gì từ Hoắc Cảnh Tử, chỉ là không chịu nổi cậu, rõ ràng chỉ thích Hoắc Cảnh Tử, nhưng kết thân với Hoắc Hàn Niên, tôi chỉ không thể chịu nổi một người hờ hững như cậu... "
Ôn Nguyễn cúi người xuống, dùng hai tay nắm lấy cổ áo Văn Nhân, lạnh lùng nói với đôi mắt nai híp hờ hững, "Nếu như cậu trêu đùa sinh tử của Hoắc Hàn Niên, tôi sẽ để cậu ngoài Isa lăn lộn không nổi!"
Sau khi Ôn Nguyễn rời đi, Văn Nhân từ trên mặt đất đứng lên.
Cô bước đến bên cửa sổ và nói với người đang lặng lẽ quay video bên ngoài, "Tất cả đều được ghi lại?"
"Nó đã được ghi lại."
Văn Nhân nhếch mép kéo khóe môi dưới, cô muốn xem ai bảo ai ngoài đời lăn lộn không nổi?!
...
Một phòng khám tâm thần.
Hoắc Hàn Niên nhắm mắt lại, mày kiếm bất giác nhíu lại, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ, "Anh bước vào trang viên sang trọng, nhìn thấy cái gì?"
"Những người hầu mặc đồng phục, họ cúi xuống ngay ngắn và gọi tôi là thiếu gia ... Một ông già chống nạng từ trên lầu bước xuống, đôi mắt sắc lạnh, khi nhìn thấy tôi, ông đã bật khóc. Tôi nói ... "
"Cậu nói gì?"
Thiếu niên mày kiếm càng nhăn càng chặt, trên trán bốc lên lít nha lít nhít mồ hôi, môi mỏng giật giật, lại không nói nên lời, mấy lần về sau, người phụ nữ gặp tình hình không đúng, ghé vào lỗ tai anh vỗ tay phát ra tiếng, "Hít sâu, chậm rãi đi ra trang viên."
Sau một vài giây, anh đột nhiên mở mắt.
Anh ngồi dậy khỏi ghế, thở hổn hển.
"Đều là như vậy, cậu hiện tại tâm tình không tốt, thôi miên không thích hợp!"
Người phụ nữ đứng dậy, cởϊ áσ khoác trắng, tháo kính ra, một đôi mắt xanh tuyệt đẹp hiện ra, dường như cô ấy đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt vũ mị tới gần thiếu niên, "Chẳng qua cậu gần đây tâm lý dường như so với trước kia thay đổi rất nhiều, nếu là lúc trước, biết được bản thân không phải con của Hoắc Minh Vĩ cùng Khương Tuệ, sợ là sẽ mất khống chế!"
Người phụ nữ chống cằm và cười yêu dã, mê người, "Không biết có liên quan gì đến cô gái đã gọi cho cậu lúc nãy không?"
Bóng dáng đẹp trai lạnh lùng của Hoắc Hàn Niên căng thẳng, đôi mắt híp lạnh lùng quét về phía người phụ nữ, "Ai gọi tôi?"