Thư Dung và Cảnh Diễm xuất hiện.
Nhìn thấy Ôn Cẩm Chương sắc mặt xanh tím, hai người vẻ mặt khác hẳn.
Khi cả hai đến khách sạn thì tình cờ thấy Ôn Cẩm Thành rời đi với mặt mũi bầm dập, lúc này Ôn Cẩm Chương cũng bị thương, chắc chắn là anh em ẩu đả.
“Cẩm Chương, là Cẩm Thành có lỗi với chú.” Thư Dung áy náy nói.
Đôi mắt đào hoa của Cảnh Diễm dưới ống kính trở nên lạnh hơn một chút, hắn liếc Thư Dung, nhắc nhở bà đã ly hôn, chuyện của người đó không liên quan gì đến bà.
Ôn Vân Thần không có biểu hiện gì với bất kỳ ai ngoại trừ kiên nhẫn một chút ở trước mặt Ôn Nguyễn, đôi mắt phượng sâu và sắc bén liếc Thư Dung và Cảnh Diễm, lạnh lùng phun ra bốn chữ, "Các người nói chuyện." , sau đó duỗi đôi chân dài của mình và rời đi.
Khuôn mặt băng giá, khát máu và hắc ám, làm cho không khí xung quanh có chút ngưng tụ.
Cho đến khi Ôn Vân Thần biến mất ở trong góc, Thư Dung mới kịp phản ứng một chút, "Nguyễn Nguyễn, ba của con..... Sao giống như là một người khác vậy?"
"Để ông ấy yên, thiếm cùng anh Cảnh Diễm, chúng ta đi ra phòng nghỉ đi."
Thư Dung và Cảnh Diễm nhìn nhau, Nguyễn Nguyễn sau một thời gian dường như đã thay đổi?
Trong phòng nghỉ, Thư Dung đi tới hỏi thăm Ôn lão thái thái.
Dù Ôn Cẩm Thành có hạ độc thủ và làm tổn thương bà, Thư Dung cũng không vì thế mà lấy oán hận trong lòng đối với những người khác trong Ôn gia.
Sau khi Thư Dung vào phòng, Ôn Nguyển rót một tách trà cho Ôn Cảnh Diễm rồi ngồi bên cạnh.
Ở kiếp trước, thiếm và Ôn Cẩm Thành cũng đã ly hôn trong khoảng thời gian này, về sau việc làm ăn của Ôn Cẩm Thành ngày càng lớn mạnh, nhưng ba mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà, cuộc sống cũng không được tốt.
Mặc dù mọi việc không suôn sẻ nhưng sau khi biết chuyện xảy ra với nhà Ôn Nguyễn, hai mẹ con đã dốc toàn bộ số tiền dành dụm được để giúp đỡ họ.
Dù là giọt nước tràn ly nhưng Ôn Nguyễn vẫn cảm kích họ, Ôn Cẩm Thành khi bà nội đột quỵ qua đời, ba cô bị tai nạn xe nhập viện, ông ta cũng chưa một lần lộ diện!
Ôn Nguyễn nhìn Ôn Cảnh Diễm bên cạnh, khuôn mặt gầy gò nhưng vô cùng thanh tú, sống mũi cao, môi mỏng sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt đào hoa ẩn hiện dưới tròng kính sáng ngời, tao nhã.
Ôn Nguyễn không biết những gì đã xảy ra với Ôn Cảnh Diễm, hắn chạy trốn khỏi nhà và khi quay lại, thì không còn nói được nữa.
Hiện tại Ôn Cẩm Thành miễn cưỡng nhắc tới Ôn Cảnh Diễm ở bên ngoài, xem ra ông ta xem việc có một đứa con trai như vậy thật xấu hổ!
"Anh Cảnh Diễm, anh tốt nghiệp khoa Công nghệ phần mềm của Đại học Đế Đô à?"
Ôn Cảnh Diễm nhẹ gật đầu.
"Nghe thiếm nói anh đang khởi nghiệp bằng việc lập trang web tin tức?"
Ôn Cảnh Diễm thấy Ôn Nguyễn nói chuyện với mình bằng giọng điệu của người lớn, hắn khẽ nheo đôi mắt đào hoa, đôi môi mỏng hồng nhạt cong lên một đường vòng cung dường như không tồn tại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Các trang web tin tức hiện nay tràn ngập và bão hòa tại thị trường trong nước. Dù anh có làm tốt đến đâu, cũng sẽ không thể nổi bật hơn họ. Thay vì biến mất trong đám đông, anh nên dẫn đầu thời đại, hãy tạo ra những sản phẩm có thể dùng Internet...Có thể so sánh với những tay lớn, nổi tiếng không kém! "
Giọng điệu thật ngông cuồng!
Ôn Cảnh Diễm nhìn Ôn Nguyễn còn nhỏ nói chuyện ngông cuồng, cười lắc đầu.
Mặc dù cảm thấy không thực tế, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn gõ một dòng trên điện thoại: "Nguyễn Nguyễn, em có ý tưởng gì?"
Ôn Nguyễn, "Hãy làm các video ngắn, chuyển hướng lưu lượng truy cập hiện có của anh sang các video ngắn. Video ngắn sẽ là một kênh xã hội và giải trí mới, thời lượng ngắn, mang tính giải trí, tương tác cao, có tính phổ biến cao, hơn nữa không hạn chế người dùng, lượt xem đa dạng. Người dùng có thể sử dụng thời gian phân tán để xem video hoặc tạo tác phẩm của riêng họ. Nếu quan tâm đến nền tảng, có thể cung cấp lượt thích, nhận xét, đăng lại, theo dõi và các chức năng khác. Đây không chỉ là lời nói mà còn hình ảnh, nó có thể đáp ứng nhu cầu thể hiện bản thân của người dùng, tương tác xã hội và thư giãn, giải trí, giải tỏa nỗi cô đơn và các nhu cầu khác! "
…
Một đoạn trích ngang~
Niên Ca: Cô quên Lão Tử rồi sao?
Miêu Miêu: Tôi không dám (rùng mình), ngày mai tôi sẽ thu xếp ~
Niên Ca: Hừ.