Ôn Nguyễn đẩy anh ra thật nhanh.
Làn da mỏng manh và mềm mại ửng hồng.
Anh làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy!?
Hoắc Hàn Niên nhìn chằm chằm vẻ mặt khó chịu của cô, đầu lưỡi ấn vào răng hàm sau, "Sợ rồi?"
Ôn Nguyễn xoay người, không để ý tới anh.
Hoắc Hàn Niên cười nhẹ một tiếng, "Sợ cái gì, cậu còn nhỏ, tôi sẽ không làm vậy đâu. "
Ôn Nguyễn trừng mắt nhìn lại anh, giống như một con mèo hoang, đã trở nên hung tợn, "Hoắc Hàn Niên, cậu mà nói nữa là tôi giận thật đấy!"
Hoắc Hàn Niên nhún vai, đôi lông mày mảnh mai khẽ nhướng lên, "Tôi sẽ gửi cho cậu địa chỉ của Mộc Tuyết trên Wechat."
Không đợi Ôn Nguyễn nói gì, tâm trạng thoải mái rời đi.
Tần Phóng bỏ chạy trước khi Hoắc Hàn Niên bước ra.
Minh Khải sờ sờ sau đầu, tò mò, "Niên Ca nói cái gì mà khiến Ôn Tiểu tiên nữ đỏ mặt như vậy?"
Tần Phóng, "Niên Ca tuổi trẻ nóng tính, khí huyết tràn đầy, cậu cảm thấy cậu ấy muốn gì nhất?"
Minh Khải như hiểu ra trong giây lát.
"Cmn, đúng là ngược cẩu mà!"
Tần Phóng, "Chẳng qua Niên Ca nghĩ thì nghĩ, cậu ấy hiện tại cũng còn chưa thể khiến Ôn tiểu tiên nữ trở thành của cậu ấy, vậy nên chỉ có cậu là cẩu độc thân, còn tôi mới là người ngược cẩu!"
Minh Khải đá bay Tần Phóng, " Cmn, cậu đúng là cái tên không biết điều!"
...
Gia đình Mộc Tuyết sống trong một khu biệt thự ở Hoa viên phía Đông.
Người lái xe ở nhà gần đây đã xin nghỉ phép, cô bắt taxi về nhà sau buổi tự học vào tối hôm sau.
Xe taxi dừng ở cổng, Mộc Tuyết xuống xe đi vào trong.
Khu biệt thự rất rộng, Mộc Tuyết đi bộ về nhà mất khoảng mười phút.
Đi qua một con đường, ánh đèn mờ ảo, Mộc Tuyết linh cảm có điều gì đó không ổn, dường như có người đang theo dõi cô.
Cô tăng nhanh tốc độ và đi về phía trước, nhưng chưa kịp bước vài bước, một bàn tay đã vươn tới kéo cô vào trong dãy cây xanh.
Mộc Tuyết chưa kịp hét lên thì người đàn ông đã đẩy mạnh cô xuống bãi cỏ.
Một bàn tay to lớn bịt chặt miệng cô, trong ánh sáng mờ ảo, Mộc Tuyết có thể nhìn ra người đang đè lên mình chính là bạn trai cũ của cô.
Chu Bân, người cô mới hẹn hò chưa được một tháng.
Đến Isa, không chỉ để tìm Hoắc Hàn Niên, mà còn để thoát khỏi sự vướng bận của Chu Bân.
Chu Bân như người điên, từ khi cô đưa ra lời chia tay, liền không ngừng uy hiếp dây dưa cô, coi như nói cho giáo viên biết, hắn cũng ở trước mặt một bộ phía sau một bộ, luôn có biện pháp tự bào chữa.
"Mộc Tuyết, em đừng sợ, chỉ cần em đáp ứng cùng anh tái hợp, anh sẽ không tổn thương em!"
"Chu Bân, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, miễn cưỡng không có kết quả, anh thả tôi ra!"
Chu Bân đỏ cả vành mắt, hai tay của hắn bóp lấy cổ mảnh khảnh của Mộc Tuyết, "Anh biết em khi đó đồng ý quen anh là vì trả thù Hoắc Hàn Niên, em bây giờ vì hắn chuyển đi Isa, có phải muốn cùng hắn nối lại tình xưa?"
"Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không để em ở bên người đàn ông khác..."
Mộc Tuyết bị Chu Bân nhéo một cái, mặt đỏ bừng, bị cô đá đánh, thay vì buông cô ra, hắn lại khơi dậy du͙ƈ vọиɠ chinh phục, bắt đầu xé rách quần áo của Mộc Tuyết ...
Con ngươi của Mộc Tuyết co rút lại sợ hãi, ngay khi cô nghĩ mình sẽ bị Chu Bân cưỡиɠ ɦϊếp, Chu Bân đột nhiên hét lên và lăn ra khỏi người cô, lấy hai tay che mắt.
Mộc Tuyết hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Nguyễn đã đi tới từ lúc nào không biết, một tay cầm bình xịt chống sói, một tay cầm điện thoại di động, đồng tử co rút lại.
Chu Bân đáy mắt đau rát, lao về phía Ôn Nguyên vẻ mặt vặn vẹo, còn chưa kịp đến gần, lại bị bình xịt chống sói trong tay Ôn Nguyễn phun ra.
"Cô là cái quỷ gì, xen vào việc riêng của tôi..." Chu Bân càng mắng, Ôn Nguyễn càng phun ra, cuối cùng hắn lăn trên mặt đất, vừa che mặt vừa nóng, vừa cầu xin. " Đừng xịt nữa, nữ hiệp, có chuyện gì từ từ nói! "