Vào đêm trăng lúc ấy tầng mây cũng trở nên ảm đạm hơn. Thái tử vì quỳ quá lâu mà đã té xỉu đã được binh lính Kim Ngô nâng đưa vào thiên điện.
Cung nữ nhìn thấy cảnh tượng này cũng vội vàng mà trở lại trong Kim Loan Điện, run giọng bẩm báo: "Bệ hạ, Cửu vương gia...... Cửu vương gia......"
Lương Vương sớm đã nghe thấy bên ngoài điện ồn ào náo động, ngăn chặn đáy lòng lửa giận, giận dữ đem long án thượng sổ con tất cả quét trên mặt đất: "Nếu không phải vì mười sáu châu U Vân ở phí Bắc còn cần hắn trấn thủ, trẫm đã sai người trừ khử hắn."
"...... Mà giờ, Thái Tử như thế nào?"
"Thái Tử điện hạ bị kinh hách, tạm thời...... Cũng không lo ngại."
"Cũng không lo ngại?" Lương Vương đột nhiên một hất tung long án, làm toàn bộ Kim Loan Điện đều chấn động không thôi, "Thái Tử của trẫm ở trước Kim Loan Điện bị chính đệ đệ của trẫm dọa ngất, việc này truyền ra đi...... Trẫm còn mặt mũi sao?"
"Bệ hạ, cần phải giáng tội với Cửu vương gia?" Chỉ thấy tên thái giám luôn ở cạnh Lương Vương đã tay chân nhẹ nhàng mà nhặt lên tất cả sổ con, cung kính đặt ở long án phía trên, liền hít sâu một hơi: "Giáng tội?...... Hắn mới vừa đắc thắng về triều, trẫm nếu nhân Thái Tử chi cố giáng tội với hắn, chẳng phải là đã làm phất lòng các tướng sĩ ở biên quân sao?...... Trẫm chỉ có thể thưởng hắn!"
Cung nữ đem đầu rũ đến càng thấp: "Nhưng Vương gia cũng không tiếp thánh chỉ tứ hôn bệ hạ ban cho."
Lương Vương nghe vậy, thật vất vả áp lửa giận xuống lại lần nữa ở trong lòng bốc cháy lên: "Làm càn!"
Toàn bộ thị nữ thái giám im như ve sầu mùa đông, chỉ có đèn cung đình phát ra động tĩnh rất nhỏ.
Hồi lâu về sau, đế vương ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ cuối cùng lại lên tiếng: "Tầm Phương, đi xem Thái Tử đã tỉnh hay chưa, nếu là tỉnh, truyền chỉ trẫm cho hắn tới Kim Loan Điện gặp trẫm."
Tầm Phương quỳ gối điện hạ lĩnh mệnh mà đi, giây lát, lại nghĩ tới biểu tình hoảng hốt của Thái Tử. Mục Như Kỳ tinh thần không tập trung, sợ hãi rụt rè, cảm thấy trước Kim Loan Điện đều là lệ quỷ, thiếu chút nữa mà ngã trên mặt đất.
Lương Vương thấy thế, thẳng tay đem toàn bộ long án trong tầm tay ném qua đi.
Tầm Phương vội vàng ngăn cản cho trước Thái tử, tùy ý để long án đánh mạnh vào thái dương, lại quỳ trên mặt đất, hô to: "Bệ hạ bớt giận!"
Mục Như Kỳ như hoàn hồn mà bừng tỉnh, vội làm theo Tầm Phương cùng quỳ xuống: "Phụ hoàng......"
"Ngươi còn biết trẫm là phụ hoàng của ngươi?" Lương Vương đột nhiên đứng dậy, duỗi tay chỉ vào Mục Như Kỳ, liền nói rất nhiều thanh "Ngươi" sau, suy sụp lại ngã vào long ỷ, "Trẫm còn nghĩ ngươi trong lòng chỉ còn Hạ Triều Sinh!"
"Hạ Triều Sinh" ba chữ nhưchọc trúng điểm đen trong lòng Mục Như Kỳ, hắn cổ co rụt lại, lã chã chực khóc: "Triều Sinh......"
"Tên hỗn trướng nhà ngươi!" Lương Vương lại ném tới long án trên tay, "Trẫm mấy năm nay đối với ngươi dạy dỗ, ngươi đều đã quên sao?"
"Nhi thần......" Lương Vương không muốn nghe hắn cãi lại, lạnh giọng chất vấn: "Trẫm vì sao phải tứ hôn, ngươi có biết?"
Mục Như Kỳ vâng vâng dạ dạ: "Nhi thần ngu dốt, nhi thần không biết."
"Trẫm là dự đoán được tiểu tử của Hạ Vinh Sơn sẽ kháng hôn, muốn Trấn Quốc hầu phủ cùng Cửu hoàng thúc ngươi tự cắn xé lẫn nhau!" Lương Vương hận việc không thành mà trừng mắt hắn, long quan trên đỉnh đầu rũ xuống mười hai xuyến lay động theo rống giận của hắn, "Chính ngươi ngẫm lại, thiên hạ ai không biết ngươi cùng Trấn Quốc hầu phủ tiểu hầu gia có tình y?"
Mục Như Kỳ quỳ gối trước điện chút nào không cảm nhận được Lương Vương dụng tâm là đang khổ tâm, ngược lại hoảng hốt không thôi, làm trò trước mặt Lương Vương, lẩm bẩm ra tiếng: "Triều Sinh......"
"Tên hỗn trướng!" Lương Vương tức giận đến nỗi lao đảo một cái, lại lần nữa đem long án trước sổ con toàn ném ở trên mặt đất.
Từ bên trong Kim Loan Điện tiếng động đồ đạc ném vang ra tận bên ngoài.
"Trẫm nghĩ ngươi trẻ người non dạ, lại không nghĩ lại là ngươi thật sự hồ đồ." Lương Vương vẫn còn thở hổn hển vì giận, tự trên long ỷ vội vàng đi đến Mục Như Kỳ trước mặt, đẩy ra tay của thái giám đang đỡ mình, cong eo đè lại bờ vai của hắn, "Ngươi là con do hoàng hậu hạ sinh cho trẫm, là thiên tử tương lai của Đại Lương, trẫm còn trông cậy vào ngươi ngày sau, nhưng ngươi như thế nào lại không rõ khổ tâm của trẫm?"
"Phụ hoàng......" Mục Như Kỳ cười khổ, "Nhi thần cầu phụ hoàng chỉ giáo."
"Hài nhi ngoan, ngươi cũng biết Trấn Quốc hầu lãnh binh nhiều năm, công cao chấn chủ, mà Cửu hoàng thúc ngươi bình định mười sáu châu U Vân, trong quân tướng sĩ đều coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó? Bọn họ đều là những kẻ trẫm phải tránh!" Lương Vương chính là đem Mục Như Kỳ từ trên mặt đất đỡ lên tới, bắt lấy hai cánh tay hắn, vội vàng mà nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, "Trẫm tứ hôn, chính là muốn Trấn Quốc hầu phủ kháng chỉ, chính là muốn Cửu hoàng thúc ngươi không còn mặt mũi!"
"...... Hầu phủ cùng Cửu hoàng thúc ngươi nháo đến càng khó xem, trẫm càng cao hứng!"
"...... Chính là hài nhi, ngươi vì sao hồ đồ đến bồi tiểu tử Hạ Vinh Sơn đồng loạt quỳ gối trước Kim Loan Điện, ném mặt mũi trẫm đi?"
"...... Ngươi cũng biết, trẫm đã có cách giáng chức Trấn Quốc hầu, thì sẽ tự có cách, đem y ban làm Vương phi của ngươi!"
Mục Như Kỳ như bị sét đánh, một lát, rơi lệ đầy mặt, một lần nữa quỳ gối dưới chân Lương Vương, vô cùng đau đớn: "Nhi thần ngu dốt, nhi thần không biết phụ hoàng dụng tâm lương khổ, nhi thần có tội!"
Lương Vương vẫy vẫy tay, thở dài: "Trong tất cả hoàng tử của trẫm, chỉ ngươi có thành tựu hơi trong Ngũ hoàng tử, ngươi chớ có lại làm trẫm thất vọng."
Mục Như Kỳ cả người chấn động, mang ơn đội nghĩa mà hành đại lễ: "Nhi thần đã rõ những gì phụ hoàng dạy bảo!"
"Biết liền trở về đi." Lương Vương mệt mỏi thấp giọng ho, "Đêm đã khuya, Tầm Phương, đưa Thái Tử ra cung."
"Thái Tử điện hạ, mời đi theo nô tỳ." Tầm Phương thuận thế đỡ lấy cánh tay Mục Như Kỳ, đem hắn mang ra Kim Loan Điện. Tiểu thái giám Đông Cung cũng vội vàng xách theo đèn cung đình vì hai người dẫn đường.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, trên đường chỉ ánh lửa chiếu sáng.
Trên tường thành thấp thoáng bóng người được ánh sáng chiếu lên, tiếng bước chân nặng nề phát ra trong khung cảnh hoàng thành im ắng.
"Thái Tử điện hạ, bệ hạ sinh khí khi lời nói tự nhiên có chút nghiêm trọng, ngài ngàn vạn không cần đẻ trong lòng đi." thanh âm của Tầm Phương vững vàng như nước mặt hồ không chút gợn sóng, "Quá mấy ngày, bệ hạ tâm tình hảo, nhất định sẽ một lần nữa suy xét lại việc tứ hôn."
"Đa tạ cô cô nhắc nhở." Mục Như Kỳ kinh sợ nói cảm ơn, "Ban đêm gió cũng trở lạnh, cô cô liền đưa đến nơi này đi."
Tầm Phương theo lời dừng bước, uốn gối hành lễ, màu xanh lá vạt áo ở trong gió lay động, phảng phất nở rộ hoa sen.
Mục Như Kỳ nhìn theo nàng đi xa, dần dần đứng thẳng thắn lên.
Tiểu thái giám xách theo đèn cung ân cần mà đem khăn đưa lên, giọng nói đầy oán giận: "Thái Tử điện hạ nàng đối với ngài khách khí như vậy làm cái gì?"
Mục Như Kỳ không chút để ý mà xoa tay, lời nói cử chỉ cùng ở trước Kim Loan Điện, khác nhau như hai người: "Nàng chính là nữ quan bên cạnh phụ hoàng, từ trước là tri kỷ của Thái Hậu, liền cảm thấy Thái tử như ta đã là gì? Nàng đối vớita như vậy vẫn là còn khách khí, miễn cho có lời không hảo truyền tới phụ hoàng, ta đều nói không rõ."
"Kia điện hạ vì sao phải chọc bệ hạ sinh khí?" Tiểu thái giám tiếp nhận khăn tay mà Mục Như Kỳ ném tới, lòng còn sợ hãi, "Còn có Cửu vương gia......"
Tiểu thái giám nói bị một tiếng cười lạnh đánh gãy.
Mục Như Kỳ chấp hai tay ra sau người, khinh thường mà gợi lên khóe môi.
Ánh trăng chiếu từ sau tầng mây, ánh trăng chiếu sáng lên trên mặt hắn khiến nụ cười càng trở nên quỷ dị hơn.
"Ta hảo cửu thúc a...... Ta còn không biết hắn?"
"Chỉ cần Hạ Triều Sinh nói một câu ' không muốn gả ', hắn cuộc đời này đều sẽ không lại bước vào hoàng thành nửa bước!"
"Ngươi xem, vừa mới hắn không phải chủ động đem Hạ Triều Sinh đưa đến ta trước mặt sao?"
Tiểu thái giám "A" một tiếng, làm bừng tỉnh đại ngộ trạng, nịnh nọt mà nịnh hót: "Thái Tử điện hạ hảo mưu kế."
"...... Chỉ là bệ hạ bên kia......"
"Phụ hoàng muốn, không phải là một hài tử thông minh lanh lợi, mà là hắn đang uy hiếp địa vị Thái Tử của ta." Mục Như Kỳ đáy mắt xẹt qua một tia tự giễu, "Ta nếu thật sự minh bạch hắn ' dụng tâm lương khổ ', đối chúng ta như hổ rình Ngủ hoàng tử chả qua là một con mồi liền sẽ có ngày mất đầu."
Trên khóe miệng của tiểu thái giám ý cười hơi có chút không nhịn được, rũ đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Mục Như Kỳ. Mục Như Kỳ không để bụng, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lẩm bẩm tự nói: "Lòng người khó dò a."
Trước Thái Tử có như thế nào đâu?
Hiện hắn kông bước lên chí tôn chi vị, không đem hết thảy quyền lợi để ở lòng bàn tay, liền muốn mặc người xâu xé, liền sẽ bị đánh cho tơi bời, liền mất hể tâm trí, liền sẽ thất bại thảm hại. " Binh sĩ Kim Ngô đã đi qua hầu phủ chưa?" Mục Như Kỳ thu hồi suy nghĩ, rũ mắt nhìn bóng dáng chính mình, "Ngươi phái vài người đi trước hầu phủ thủ."
Tiểu thái giám thấp giọng đồng ý: "Phái người nào hảo?"
"Ngươi xem làm, dù sao người Đông Cung,Triều Sinh đều biết rõ."
"Thành, nô tài này liền đi làm."
"Không, chờ sáng mai đi." Mục Như Kỳ phủi phủi vạt áo như có như không, ý bảo tiểu thái giám tiếp tục ở phía trước dẫn đường, "Chúng ta người hiện tại đi, cũng không thấy được Triều Sinh."
Thái giám bước vội vàng mà đi tới, trong tay hắn đèn lồng ở trong gió phiêu diêu, cung tường thượng tựa hồ diễn nổi lên múa rối bóng.
"Thái Tử điện hạ, người của chúng ta thấy tiểu hầu gia, nên nói chút cái gì?"
"Liền nói ta đã ở điện trước quỳ đến ngất, nhưng Cửu hoàng thúc không muốn thành toàn...... Hắn không muốn y gả cho ta, liền đi vương phủ cầu Cửu hoàng thúc đi."
"Điện hạ, vạn nhất tiểu hầu gia không chịu đi đâu?"
Cung tường thượng múa rối bóng hình ảnh đột nhiên biến đổi, như là biến ra một đầu chuẩn bị ăn người mãnh hổ, nguyên là Mục Như Kỳ nhéo lấy cổ áo tiểu thái giám: "Ngươi lời này là có ý tứ gì?"
Tiểu thái giám trong tay bát giác đèn cung đình "Lạch cạch" một tiếng ngã xuống trên mặt đất, giá cắm nến phiên đến, xích hồng sắc ngọn lửa nuốt sống đèn lồng.
"Nô tài...... Nô tài nói sai rồi lời nói, Vương gia bớt giận a!"
Ánh lửa ở Mục Như Kỳ đáy mắt bốc lên: "Không có khả năng."
Hắn gằn từng chữ một nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta...... Y nhất định sẽ đi."
"Bởi vì y có nói qua, trừ ta ra y sẽ không gả cho bất kì kẻ nào!"
****************
Má nuôi said: Ta khinh!!
Sinh Sinh: Ta thèm gả cho hắn nữa thì có mà lại thành ma a.
Quy Quy: Nằm mơ giữa ban ngày.