Bên trong căn phòng được bố trí hết sức giản dị, ở trên giường gỗ đôi màu đỏ, có một thanh niên gầy như que củi đang nằm bất động ở đó, nếp uốn của làn da bao vây lấy xương cốt của cậu, nếu không phải ở vị trí ngực còn có nhè nhẹ phập phồng, thì khi nhìn sơ qua còn tưởng rằng cậu là một khối cương thi nào đấy.
Hoàng hôn ngã về tây, rạng mây đỏ giữa bầu trời từ từ chiếu qua khuôn mặt hốc hác của cậu, thời điểm mặt trời hoàn toàn lặn xuống, đêm tối cũng dần hiện ra thay thế ban ngày. Ở trên giường, thanh niên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của cậu dại ra nhìn trần nhà hồi lâu, môi khép khép mở mở.
"Đói..." Rốt cuộc cậu cũng có thể nói rõ ra được một âm tiết đơn giản.
"Đói...... Đói......" biểu tình của cậu dần trở nên sinh động hơn, khóe miệng bởi vì cảm thấy ủy khuất mà chu lên, hốc mắt mang theo ướt át.
"Ba ba! Tiểu Tuyên đói bụng......" cuối cùng cậu đã có thể nói ra xong một câu hoàn chỉnh.
Không có được đến đáp lại, thanh niên càng ủy khuất hơn, tiếng nức nở từ trong cổ họng phát ra càng lúc càng thêm rõ ràng "Dì à, Tiểu Tuyên đói bụng......" Nỗ lực giơ tay thử chống đỡ thân thể ngồi dậy, lại ở nửa đường bị ngã về chỗ cũ.
Lần lượt thất bại, khiến cho thanh niên cứ như một đứa trẻ, trở nên táo bạo lên, cậu bắt đầu thét lên chói tai không ngừng đấm đánh loạn xạ, cuối cùng nhịn không được bắt đầu oà khóc lên.
"Ba ba... Ba ba..." thanh niên cũng chú ý tới thanh âm của chính mình có chút xa lạ, ngẩn người một lúc, sau đó tiếp tục khóc la "ba ba, oa...... Tiểu Tuyên không thể động, Tiểu Tuyên đói quá, oa oa......"
Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, tiếng khóc thê lương của cậu cũng chỉ mơ hồ truyền ra ngoài cửa phòng, nếu không phải người hầu có việc đi ngang qua, thì cho dù thanh niên có khóc la cả ngày cũng sẽ không có ai phát hiện ra được.
Hầu gái vội vàng mở cửa phòng ra, thấy đứa bé đã ngủ say nhiều năm vào giờ phút này lại đang trợn tròn mắt, đầy mặt nước mắt không ngừng khóc la om sòm, hưng phấn chạy vội vào, tràn đầy đau lòng vội tiến lên trấn an cậu.
"Tuyên thiếu gia, rốt cuộc ngài cũng đã tỉnh!"
Nghe thấy thanh âm, Mạc Cảnh Tuyên mờ mịt vội xoay mặt về phía cửa, nhìn chằm chằm vào người mới tới, ánh mắt lộ rõ vẻ do dự phảng phất như đang nỗ lực phân biệt ra đây là ai, thật lâu sau mới không xác định hỏi "Là thím Vương sao?"
"Ài..." thím Vương yêu thương sờ sờ đầu của Mạc Cảnh Tuyên.
Đôi mắt ướt dầm dề của cậu ngay sau khi được đến đáp lại, liền cong lên thành hình trăng non, cười nói "Thím Vương ơi!"
Ánh mắt nhu hòa của thím Vương nhìn về phía Mạc Cảnh Tuyên, đau lòng nói "Ai da, đứa nhỏ này..."
Nghiêng nghiêng đầu, Mạc Cảnh Tuyên nghi hoặc hỏi "Sao tóc của thím Vương lại trở nên trắng muốt như thế?"
Thím Vương mở to mắt, cứng đờ trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Mạc Cảnh Tuyên, ôn nhu nói "Bởi vì Tiểu Tuyên của chúng ta đã ngủ thật lâu thật lâu, thím Vương cứ chờ mãi chờ mãi liền đã già rồi!" đem tay của Mạc Cảnh Tuyên đặt ở trước mắt cậu, khẽ nói "Tuyên thiếu gia cũng đã dần trưởng thành rồi!"
"Đã lớn lên sao? Ánh mắt của Mạc Cảnh Tuyên dời về phía bàn tay của chính mình, biểu tình từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc cuối cùng hóa thành vẻ kinh hỉ. Con đã trưởng thành, thím Vương ơi! Con đã trưởng thành rồi, woa! Con đã trở thành một người lớn thực thụ!"
Nhìn đứa nhỏ hiện giờ cũng đã được xem như thanh niên, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ ba tuổi, bởi vì chính mình đột nhiên lớn lên mà cảm thấy hưng phấn không thôi, đáy mắt của thím Vương liền lộ ra lo lắng, đã ngủ say 16 năm, thân thể của đứa nhỏ này đã trưởng thành, nhưng ký ức cùng trí lực vẫn dừng lại ở thời điểm vừa mới tròn ba tuổi......
"Được rồi!" thím Vương ấn bàn tay của Mạc Cảnh Tuyên xuống, nhét vào lại trong chăn, cười nói "Không phải thiếu gia đang đói bụng sao, vì sao khi biết chính mình trưởng thành liền không còn đói bụng nữa vậy?"
Nghe thím Vương nhắc nhở, còn ở vào trạng thái hưng phấn, lúc này Mạc Cảnh Tuyên mới nhớ lại chuyện mình còn đang đói bụng, vội vàng bỏ tay vào trong chăn vuốt vuốt bụng mình, trên mặt lại tiếp tục lộ ra vẻ ủy khuất "Đói quá! Thím Vương ơi, Tiểu Tuyên rất đói, Tiểu Tuyên đói đến nỗi ngồi dậy không nổi luôn!"
Thím Vương lắc đầu "Tuyên thiếu gia đã ngủ lâu lắm rồi, khuyết thiếu rèn luyện, cho nên mới dậy không nổi!" bàn tay thô ráp của thím Vương mềm nhẹ vuốt ve gương mặt khô gầy của thanh niên, đau lòng nói "Thím đi làm đồ ăn cho thiếu gia nhé! Thiếu gia phải ăn nhiều một chút, mau mau béo lên, mau chóng đem tiểu soái ca của chúng ta tìm trở về!"
"Vâng ạ!" Mạc Cảnh Tuyên cười tủm tỉm gật gật đầu.
Lúc Thím Vương chuẩn bị đóng lại cửa phòng, bất chợt quay đầu lại nói "Thiếu gia nhắm mắt nghỉ ngơi đi, thím sẽ đi gọi lão gia đến đây, thiếu gia đã tỉnh, nhất định lão gia sẽ thật cao hứng!" nói xong lời này, thím Vương cũng không biết rằng nơi đáy mắt của chính mình lại lộ ra vẻ không xác định một cách rõ ràng.
"Vâng ạ!" Bởi vì tâm tính hiện tại của Mạc Cảnh Tuyên cũng chỉ như một đứa trẻ ba tuổi cho nên không hiểu đến cảm xúc trong ánh mắt của người khác nói lên điều gì, nghe thấy ba ba sẽ đến, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn hơn, cậu cũng không biết, gương mặt chỉ có da bọc xương như cậu, lúc cười rộ lên kỳ thật lại là dị thường xấu xí.
Thím Vương thở dài lắc lắc đầu, đóng lại cửa phòng, vội vàng xuống lầu chạy về phía phòng khách.
Đứng ở trước phòng khách, thím Vương nhìn cảnh tượng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ kia, lại thở dài thêm lần nữa, hít sâu một hơi mới tiến lên nói "Lão gia, phu nhân, Tuyên thiếu gia đã tỉnh lại rồi ạ!"
"Sao cơ?" ánh mắt của Mạc Chấn Hào vẫn đang nhìn chằm chằm vào Bản Tin Thời Sự trên tivi, không chút nào để ý tới lời nói của thím Vương.
Bàn tay đang duỗi về phía dĩa trái cây của Mạc Hằng dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục ghim xuống một miếng trái cây bỏ vào trong miệng, Vu Hồng khép lại cuốn tạp chí, ngẩng đầu nhìn thím Vương, đáy mắt chỉ có một mảnh bình tĩnh, chậm rãi hỏi lại "Thím Vương vừa mới nói gì cơ?"
"Tuyên thiếu gia đã tỉnh!" thím Vương vội đề cao âm lượng.
"Thật sự?" vẻ mặt bình tĩnh của ả liền được thay thành biểu tình hưng phấn, Vu Hồng vội vàng đứng dậy, tùy ý để quyển tạp chí ở trên đầu gối rớt xuống mặt đất.
"Tỉnh rồi sao?" rốt cuộc Mạc Chấn Hào cũng chịu nhìn về phía thím Vương.
"Đúng vậy lão gia, Tuyên thiếu gia đã tỉnh lại!" cứ việc sớm có đoán trước, nhưng khi thật sự nhìn thấy rõ vẻ đạm mạc trên gương mặt của lão gia, nội tâm của thím Vương vẫn bị nỗi thất vọng lấp đầy.
"Vậy lên xem sao!" Mạc Chấn Hào gật đầu đứng dậy đi lên trên lầu.
Vu Hồng vội vàng kéo lấy cánh tay Mạc Hằng, dùng sức nhéo nhéo "Tiểu hằng, đi thôi! rốt cuộc anh trai của con cũng đã tỉnh lại, chúng ta mau đi lên nhìn xem!"
Mạc Hằng gật đầu, mạt bình tĩnh dưới đáy mắt liền nhanh chóng đổi thành vẻ vui sướng, bỏ xuống trái cây ở trong tay, vội xoa xoa tay đuổi theo sau.
Ánh mắt phức tạp nhìn theo từng bước chân của bọn họ, thím Vương chỉ có thể thở dài, nhanh chóng vào phòng bếp, cũng không có kêu đầu bếp lại đây, thím Vương tự mình động thủ, nhanh chóng chế biến ra một nồi cháo bổ dưỡng chuẩn bị đem lên cho thiếu gia nhà mình.
Nhìn chằm chằm vào cửa phòng, ngay khi thấy Mạc Chấn Hào đã mở cửa đi vào, Mạc Cảnh Tuyên liền hưng phấn hô to lên "Ba ba ơi!".
Thanh âm xa lạ vang lên làm Mạc phụ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đứa con trai xấu xí gầy trơ cả xương đang nằm ở trên giường, đáy mắt của gã liền hiện lên một tia đen tối, thanh âm lộ rõ vẻ ghét bỏ "Tỉnh rồi à, cảm giác thế nào?"
"Không dậy nổi ạ, còn đói nữa ~" nhìn thấy người thân của chính mình đã tới, vẻ ủy khuất ở trong mắt của Mạc Cảnh Tuyên lộ ra càng đậm.
Thanh niên xấu xí ấy, giờ phút này cứ như một đứa trẻ, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, nước mắt lưng tròng......
Phảng phất nhìn đến một đứa bị thiểu năng trí tuệ, đây là đứa con trai đã ngủ say nhiều năm của chính mình sao... Tuy rằng minh bạch đứa nhỏ này đã ngủ nhiều năm như vậy, cho nên trí tuệ của nó vẫn còn dừng lại ở lúc 3 tuổi, này cũng là hiện tượng bình thường, nhưng Mạc Chấn Hào vẫn là nhịn không được nhíu mày, con của Mạc Chấn Hào sao có thể là cái dạng này được, nếu chuyện này bị tuyên dương đi ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người khác cười nhạo hay sao, cười Mạc Chấn Hào mình có đứa con trai bị thiểu năng trí tuệ... Nghĩ đến đây, vẻ chán ghét nơi đáy mắt của gã lại nhiều thêm một phần, chỉ có điều gã cũng không đệ lộ cảm xúc ấy ra bên ngoài.
Không thấy Mạc Chấn Hào trả lời, Vu Hồng nghiêng người vòng qua người gã, ôn nhu nói "Tiểu Tuyên à!"
Thấy Vu Hồng, Mạc Cảnh Tuyên cũng đồng dạng hưng phấn hô lên "Dì Vu Hồng!"
"Ai da!" Vu Hồng cười rộ lên, chậm rãi đi đến mép giường, nắm lấy bàn tay khô gầy của Mạc Cảnh Tuyên "Tiểu Tuyên của chúng ta cuối cùng cũng đã chịu tỉnh lại, dì......" Lời còn chưa dứt, Vu Hồng liền bắt đầu rơi nước mắt.
"Mẹ!" Mạc Hằng tiến lên, ngồi xổm bên người Vu Hồng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho ả "Đừng khóc ạ, anh cũng đã tỉnh lại rồi, mẹ đừng khóc nữa kẻo doạ đến anh ấy!"
Mạc Chấn Hào cũng tiến lên ôm lấy bả vai của ả, vội vàng trấn an.
"Ừm..." Vu Hồng xoa xoa đôi mắt, kéo Mạc Hằng đến trước mặt Mạc Cảnh Tuyên nói "Tiểu Tuyên à, đây là em trai của con, tên là Mạc Hằng." thấy Mạc Cảnh Tuyên lộ ra nghi hoặc, Vu Hồng giải thích "Chính là đứa bé nho nhỏ mà con đã từng gặp qua! Tiểu Tuyên đã ngủ thật lâu, cho nên đứa nhỏ này cũng đã trưởng thành rồi!"
"Bảo bảo sao?" biểu tình của Mạc Cảnh Tuyên trở nên mê mang, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mạc Hằng, trong miệng không ngừng lặp lại hai chữ mạc danh quen thuộc này "Bảo bảo... Bảo bảo - a" đột nhiên Mạc Cảnh Tuyên trở nên thống khổ lên, vội ôm chặt lấy đầu mình, thét to lên "Đầu đau quá!", dường như có thứ gì đó ở trong óc của cậu mãnh liệt muốn phá xác mà ra.
"Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra với Tiểu Tuyên thế này?" vẻ mặt của Vu Hồng trở nên nôn nóng lên.
Mạc Cảnh Tuyên đau đến nỗi không nghe được cái gì cả, chỉ biết ôm chặt lấy đầu mình lăn lộn ở trên giường.
Mạc Chấn Hào chạy nhanh tới đè lại cậu "Tiểu Hằng, gọi điện thoại bảo bác sĩ tới đây ngay!"
Mạc Hằng gật đầu, chạy nhanh xuống lầu lấy di động của chính mình.
Thời điểm bác sĩ tới, Mạc Cảnh Tuyên đã không còn đau đầu nữa, khi bác sĩ muốn cậu hình dung lại loại đau đớn mà cậu vừa mới trải qua, cậu cũng không biết diễn tả như thế nào, chỉ không ngừng lặp lại một chuyện duy nhất, dường như cậu đã làm mất một đồ vật gì đó cực kỳ quan trọng đối với bản thân mình.
Trải qua một phen kiểm tra, trừ bỏ thân thể của Mạc Cảnh Tuyên bị chứng suy dinh dưỡng nghiêm trọng ra, cũng không còn mắc chứng bệnh nào khác, bác sĩ phán đoán đầu của cậu bị đau có thể là do trạng huống thân thể không tốt khiến cho bệnh bị biến chứng.
Bác sĩ chỉ có thể soạn ra một đơn thuốc trung y bồi bổ thân thể cho Mạc Cảnh Tuyên, cũng chế định ra một loạt kế hoạch rèn luyện nhằm nhanh chóng khôi phục trạng thái thân thể cho cậu, từ dược thiện bắt đầu, đến việc mát xa cơ bắp cùng kéo duỗi thân thể, giai đoạn cuối cùng chính là thể năng rèn luyện, trước khi rời đi, bác sĩ cũng đã dặn dò kĩ càng, việc mát xa trị thương này yêu cầu phải có bác sĩ mát xa chuyên nghiệp tới thực hiện, bởi vì chỉ có người học chuyên ngành này mới có thể căn cứ vào huyệt vị ở vân da tới mát xa kéo duỗi cho người bệnh, tuy trong quá trình thực hiện sẽ khá đau đớn, nhưng hiệu quả của nó lại là cực kỳ tốt.
Mạc phụ vẫn chưa nhiều lời, chỉ có phân phó cho người hầu trong nhà, lo việc phụ trách ẩm thực cùng giám sát quá trình rèn luyện của Mạc Cảnh Tuyên, đến nỗi về chuyện bác sĩ mát xa, xuất phát từ tâm lý cho rằng việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, cùng với thể diện của chính mình, cho nên Mạc Chấn Hào cũng không tính toán để cho nhiều người biết về trạng huống của đứa con trai cả của mình, vì thế trọng trách này liền giao cho thím Vương, người đau lòng cho Mạc Cảnh Tuyên nhất.
Thím Vương chỉ hiểu một chút về cách mát xa, mỗi khi Mạc Cảnh Tuyên ngủ say đều là từ thím ấy tới mát xa cho cậu, mỗi một ngày thím Vương đều tới mát xa cho cậu tận ba lần. Lúc này đây vì để có thể làm được càng tốt hơn, thím đã mua về rất nhiều quyển sách chuyên ngành để học hỏi, sau đó tự thực hiện trên người chính mình cho tới khi diễn luyện thành thạo, mới bắt đầu mát xa cho Mạc Cảnh Tuyên.
Những ngày kế tiếp, bên trong biệt thự Mạc gia thường xuyên tràn ngập tiếng khóc cùng tiếng kêu rên của Mạc Cảnh Tuyên...
"A a...... thím Vương à, oa oa oa...... Tiểu Tuyên không kéo duỗi nữa, Tiểu Tuyên đau quá......" Trên mặt cũng khôi phục được một ít huyết sắc, nhưng vẫn "cốt sấu như sài", Mạc Cảnh Tuyên khóc đến thương tâm, liên tục cầu xin thím Vương dừng lại.
(Chú thích: cốt sấu như sài có nghĩa là thân hình gầy gò như que tăm.)
"Tuyên thiếu gia cố gắng nhẫn nại thêm một chút nữa thôi, chỉ có tiếp tục kiên trì thì thiếu gia mới có cơ hội xuống giường đi đường được!" lực đạo trên tay thím Vương vẫn không giảm chút nào, hốc mắt lại đã sớm đỏ bừng, nàng đang an ủi Mạc Cảnh Tuyên, cũng đang ở thuyết phục chính mình không thể bởi vì đau lòng mà mềm lòng.
Mạc Cảnh Tuyên thấy thím Vương vẫn thờ ơ, vì thế chuyển động ánh mắt ướt dầm dề của mình về phía Vu Hồng đang ngồi ở đuôi giường, nức nở nói "Dì ơi...... Tiểu Tuyên đau quá, Tiểu Tuyên không muốn tiếp tục mát xa nữa......"
Vu Hồng liền lộ vẻ đau lòng đi tới đầu giường, vuốt ve đầu tóc của Mạc Cảnh Tuyên khuyên nhủ "Tiểu Tuyên ngoan, nhịn một chút, dì ngồi đây với Tiểu Tuyên nha!"
"Oa oa...... Nhưng con đau quá...... Oa oa...... chân của Tiểu Tuyên như là bị cắt đứt luôn rồi...... Oa oa!"
Vu Hồng lộ ra vẻ không đành lòng, nước mắt cũng vội đuổi kịp tiết tấu của Mạc Cảnh Tuyên, lạch cạch lạch cạch rơi xuống, ả đè lại tay của thím Vương, ngăn cản việc trị liệu của thím Vương lại, nghẹn ngào nói "Thím Vương à, hôm nay cho Tiểu Tuyên nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lại tiếp tục cũng không muộn, đứa nhỏ này đau lắm rồi, mặt mũi của nó đã trắng bệch hết rồi kìa!"