Chương 709: Muốn muốn!
Chẳng qua chuyện này Lãnh Tấn Bằng chỉ là nghi ngờ, không dám nói ra.
Được một khối nguyên thạch lớn như vậy, mặc dù cảm thấy cơ hội có phỉ thúy chỉ có 0.01%, nhưng nếu là Noãn Noãn đưa, lại là lão thủ trưởng chọn, ông quyết định tạm thời vẫn là đi cắt một cái đi. Nếu như tỉ lệ nhỏ như vậy còn có thể trúng đâu?
"Noãn Noãn, hội đấu giá ba ngày sau, cháu thật muốn đấu giá nguyên thạch? Phẩm tướng những nguyên thạch này, phòng đấu giá có thể thu sao?"
Chung Noãn Noãn bị ngắt lời đã quên muốn so đo với anh Xích Dương nhà cô. Chẳng qua liền tính so đo, cô cũng không nỡ tức giận cùng anh Xích Dương. Dù sao anh Xích Dương nhà cô tốt như vậy..
"Chú Lãnh, đến lúc đó cháu muốn đấu giá phỉ thúy, không phải nguyên thạch, bọn họ có lý do gì không thu?"
'Cháu có thể xác định trong này có phỉ thúy sao? "Lãnh Tấn Bằng vẫn là không tin.
" Chú Lãnh nghe qua Phượng Loan các sao? "
" Đương nhiên! Đây chính là cửa hàng châu báu lớn nhất thế giới. Nhà bọn họ nếu xưng thứ hai, liền không có nhà ai dám xưng thứ nhất. "Lãnh Tấn Bằng đáp lại.
Dù sao đây là kiến thức phổ thông. Mặc dù ông là quân nhân, nhưng ông cũng là thiếu gia hào môn bậc hai thủ đô, những kiến thức này ông đương nhiên cũng biết rất rõ ràng.
Đột nhiên, Lãnh Tấn Bằng nghĩ đến Phượng Loan Các này cũng xuất hiện từ năm sáu năm trước, nghĩ đến Thiên Hằng Trí Địa, đôi mắt lập tức trừng một cái.
Đồng thời trừng mắt, còn có Xích Dương cùng lão gia tử.
" Phượng Loan Các cũng là của em? "Vấn đề này là Xích Dương hỏi.
Chung Noãn Noãn nháy đôi mắt một chút, gật đầu. Lại nói với Lãnh Tấn Bằng:" Đây đều là cháu đổ thạch, cược núi, cược lòng sông được đến. "
Lãnh Tấn Bằng:"! "
" Nếu là chú Lãnh không thích tảng đá kia, vậy liền trả lại cho cháu đi. Đến lúc đó khi nào chúng ta rảnh rỗi, đến phố đồ cổ ở thủ đô chọn một chút. "
" Muốn muốn! Chú muốn! "
Lãnh Tấn Bằng nhanh chóng ôm nguyên thạch vào trong ngực, vẫn sợ bị Chung Noãn Noãn thu hồi, cảm thấy không an toàn, dứt khoát đem nguyên thạch cất vào trong xe.
Xích Dương nhìn động tác của Lãnh Tấn Bằng, trong lòng mặc dù khinh bỉ, nhưng lại tràn đầy cảm động.
Bởi vì mặc kệ là tặng phỉ thúy đế vương lục cho ông nội, vẫn là tặng nguyên thạch cho Lãnh Tấn Bằng, đều là bởi vì Noãn Noãn nhà anh yêu anh.
Nghĩ tới đây, nhìn khóe môi có chút giơ lên của Noãn Noãn, Xích Dương yêu thích không buông tay cúi người, hôn lên gương mặt tràn đầy sức sống của cô một cái.
Noãn Noãn bị hôn, cảm thấy không hiểu được, dùng ánh mắt hỏi thăm anh vì sao hôn cô, Xích Dương lại lặng lẽ bám vào bên tai cô nói một câu:" Em không cho anh nói cản ơn, về sau tất cả cảm ơn đều dùng hôn để thay thế. "
Noãn Noãn:"... "
Cái này tốt!
Thích bị hôn!
" Chú Lãnh, chú còn cần nữa không? Cháu có thể lại tặng chú một cái. "
Lãnh Tấn Bằng:"? "Nổi điên làm gì?
Xích Dương:"... "
Vì một cái hôn, cô vợ nhỏ phá của như vậy thật sự được không?
Nhìn Lãnh Tấn Bằng, Xích Dương khó được bày ra một khuôn mặt tươi cười. Đang muốn mở miệng nói, Lãnh Tấn Bằng khẽ giật mình, nhanh chóng lắc đầu:" Không được không được, nếu như cái này cắt ra không có phỉ thúy, đến lúc đó cháu lại đi theo Lãnh chọn một cái, sau đó dạy chú cách chọn nguyên thạch là được. "
" Dạy cho đồ đệ sẽ đói chết sư phụ. Nếu bên trong nguyên thạch không có đồ vật, Noãn Noãn có thể lại cho chú một khối. "
Cô vợ nhỏ nhà anh chính là bảo bối của anh, bảo bối là không thể tùy tiện biểu hiện ra.
Lão gia tử ở một bên nhìn xem đám thanh niên bọn họ giao lưu, cười đến ha ha ha, cũng bớt thời gian gửi tin tức cho bên thủ đô, bí mật thay đổi thân phận của Noãn Noãn."