Chương 672: Não tàn
Sau khi bị Giang Hàn Lâm cùng Chung Khuê Quân quát, Tạ Từ Dung lập tức liền không dám nói tiếp nữa.
Cố Minh Triết cũng không muốn tiếp tục tiếp xúc với đám người nhà nghèo đầu óc có hố này nữa, thế là liền dẫn Chung Thiên Thiên rời đi.
Sau khi Chung Khuê Quân đưa Chung Thiên Thiên cùng Cố Minh Triết rời đi, sau khi trở về, đi vào bên người Tạ Từ Dung, không nói hai lời, "Bang" một tiếng, một cái tát tai liền rơi xuống trên mặt bà.
Tạ Từ Dung bị đánh không ngồi vững vàng, trực tiếp từ trên ghế ngã xuống dưới.
"Chung Khuê Quân, cậu làm cái gì vậy? Sao cậu lại đánh người? Phản rồi?" Giang lão thái thái bị dọa thảm rồi, nghiêm nghị quát lớn.
Guang Hàn Lâm cùng Giang Xu Uyển cũng nhanh chóng kéo Tạ Từ Dung đã bị đánh cho choáng váng từ dưới đất lên.
"Nếu như chúng ta không phải châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, tôi đã sớm bỏ Giang Xu Uyển, cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang các người! Giang Hàn Lâm nói không sai, người một phòng các người, toàn mẹ nó đều là ngu xuẩn!"
Nghĩ đến vừa rồi Tạ Từ Dung kém chút nói ra chuyện Chung Thiên Thiên mới là con cái nhà họ Giang, sắc mặt người nhà họ Giang cũng không tốt lắm.
Nhưng mà Giang lão thái thái là một người không quá ưa thích bị người bác bỏ, cho nên bĩu môi một cái nói: "Cái này có gì ghê gớm đâu? Chuyện năm đó Dung Dung cũng biết đến, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nói ra ngoài. Hiện tại Minh Triết đều đã kết hôn cùng Thiên Thiên, mặc dù còn không có cử hành hôn lễ, thế nhưng mà đã là người một nhà. Người một nhà, có cái gì là không thể nói?"
Giang Xu Uyển còn ở bên cạnh hát đệm: "Đúng vậy, Khuê Quân, ông nhìn Minh Triết đối với Thiên Thiên nhà chúng ta tốt bao nhiêu? Dù là ra chuyện này, nó cũng tình nguyện lợi ích nhà họ Cố bị hao tổn, đều không muốn chia tay cùng Thiên Thiên nhà chúng ta, đủ để thấy phân lượng của Thiên Thiên trong lòng Minh Triết. Tôi cũng tin tưởng, cho dù Minh Triết biết Thiên Thiên là con gái của chúng ta, cũng sẽ không có phản ứng quá lớn gì. Tương phản, nó hẳn là sẽ cảm thấy vinh dự khi Thiên Thiên là con gái của chúng ta. Dù sao nhà họ Giang chúng ta chính là hào môn của thành phố Giang."
Lúc Giang Xu Uyển nói đến đây, bao gồm cả Giang lão thái thái cùng Tạ Từ Dung, còn một bộ dáng cùng chung vinh dự. Chung Khuê Quân thấy hơi kém không nhịn được cho ba người phụ nữ này mỗi người một bạt tai.
Chung Khuê Quân bị tức giận đến nở nụ cười, châm chọc nói: "Tại sao lúc trước lúc các người thương lượng dùng ảnh chụp đến uy hϊếp tôi, sau đó lại dùng chuyện này áp chế cùng thuyết phục tôi chơi chết Bồ Ngọc, đoạt được tài sản của bà ấy lại thông minh như vậy?"
Giang lão thái thái không vui nói: "Lời này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi chúng tôi nói sai rồi sao? Minh Triết thật sự rất yêu Thiên Thiên. Hiện tại nó không biết Thiên Thiên mới là con cái nhà họ Giang đều cưng chiều Thiên Thiên như vậy, chẳng lẽ nhà họ Giang chúng tôi còn không bằng loại người không có thân phận như Chung Noãn Noãn sao?"
"Cố Minh Triết yêu Thiên Thiên? Các người sợ là cả ngày không chuyện gì làm, xem nhiều phim não tàn đi? Cậu ta từ nhỏ đã quen biết Thiên Thiên, nhưng mà năm đó cậu ta để ý đến Thiên Thiên sao? Lúc nhà họ Chung hoặc là nhà họ Giang đã từng mời nhà họ Cố tới tham gia tiệc hội, nhà họ Cố có đôi mắt nhìn chúng ta không?
Lúc bọn họ còn chưa thành hào môn bậc ba thủ đô liền đã mắt chó coi thường người khác xem thường chúng ta, các người cảm thấy bọn họ thành con cháu gia tộc hào môn bậc ba thủ đô đến cùng là dựa vào cái gì mà dưới tình huống không có thiệp mời chạy tới lôi kéo làm quen với chúng ta?"
Người nhà họ Giang: "..."
"Vì sao?" Vẻ mặt Giang Xu Uyển ngây ngốc.
"..."
Chung Khuê Quân thưởng Giang Xu Uyển một cái cười lạnh đối với kẻ ngu ngốc, không muốn trả lời bà.
"Cố Minh Triết là mối tình đầu của Thiên Thiên, nhưng mà năm đó lúc Thiên Thiên chạy tới trước mặt Cố Minh Triết thể hiện sự tồn tại, Cố Minh Triết để ý nó sao?"