Chương 641: Ranh giới cuối cùng của Noãn Noãn
"Nếu như cậu là Xích Dương, cậu là ông nội của Xích Dương, cậu sẽ chọn cô gái như thế nào làm vợ cùng cháu dâu của mình? Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao?
Trước đó nghe nói Xích Dương không gần nữ sắc, những người phụ nữ phàm là muốn đến gần anh đều bị anh trở thành vi khuẩn, cho nên tôi mới không biểu hiện tình yêu với anh ấy ra ngoài, chỉ là tận khả năng để anh ấy coi tôi là bạn bè, để cho bản thân cách anh ấy gần một chút. Nếu anh ấy không kết hôn, tôi sẽ làm bạn anh ấy cả một đời như vậy cũng tốt. Nhưng nếu anh ấy là người bình thường, hoàn toàn có thể tiếp cận phụ nữ, dựa vào cái gì tôi phải từ bỏ người đàn ông ưu tú như vậy để người phụ nữ muốn cái gì không có cái gì kia đi nhúng chàm anh ấy?"
"Cũng đúng nha!" Người phụ nữ bên cạnh gật đầu, nói: "Nhưng nghe ba tôi nói, phó tư lệnh Vương trong quân đội cũng là bởi vì muốn tác hợp Xích Dương cùng con gái của phó thị trưởng Âu là Âu Minh Tịch, kết quả bị Xích Dương cùng vợ chưa cưới của anh ta liên thủ làm tiến quân kỷ ủy, hiện tại cũng không ra được, một vị phó tư lệnh quân đội quyền cao chức trọng như vậy, cũng bởi vì chút chuyện nhỏ này vĩnh viễn không xoay người nổi. Hiện tại phó thị trưởng Âu cũng bị bắt giữ, cậu làm như vậy, không sợ người không đuổi tới tay, ngược lại đem chính mình góp đi vào sao?"
Lăng Phẩm Viện bật cười một tiếng, không trả lời mà hỏi lại: "Biết vì sao bọn họ lại bị làm đi vào không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì bọn họ dẫm lên ranh giới cuối cùng của Xích Dương, duỗi tay quá dài. Tôi tin tưởng, bất cứ người nào giới thiệu bạn gái cho Xích Dương, nếu như có thể làm được tôn trọng anh ấy, cho dù anh ấy không thích, nhiều nhất là từ chối, cũng sẽ không đem người đẩy vào chỗ chết đúng không? Thế nhưng mà phó tư lệnh Vương lại lấy phương thức áp bách đến bức bách Xích Dương tiếp nhận. Nói thật, đừng nói là một người thiết huyết cương nghị, thà gãy không cong như Xích Dương, chính là tôi dưới tình huống thích đối phương, cũng sẽ không đáp ứng.
Về phần phó thị trưởng Âu, tôi chính là nghe nói đó là Âu Minh Tịch ra tay với vợ chưa cưới của Xích Dương trước. Một người đàn ông lợi hại như Xích Dương, anh ấy có thể chịu được bạn gái của mình bị người tổn thương sao?
Cho nên hai người bọn họ chỉ có thể nói là đáng đời. Còn tôi, làm cấp dưới trực hệ của Xích Dương, trong thời gian hơn nửa năm tôi đều cùng anh ấy ở cùng một chỗ chấp hành 3 lần nhiệm vụ. Cơ sở tình cảm của chúng tôi là không giống. Mà lại Chung Noãn Noãn đứng chung một chỗ với tôi căn bản không có một chút phần thắng, càng không cần để tôi ra tay, anh ấy sao có thể bởi vì bàn tay tôi duỗi quá dài mà hại tôi? Nếu Chung Noãn Noãn thật là một người có bản lĩnh, vậy liền cạnh tranh công bằng với tôi đi. Nếu như thua, tôi sẽ nhường Xích Dương cho cô ta."
"Cậu sao có thể thua? Ai, đối địch với một người đã là nhân sinh người thắng như cậu, Chung Noãn Noãn quả thực chính là tìm tai vạ! Nếu là tôi, trực tiếp xám xịt rời đi Xích Dương tính, miễn cho cuối cùng bị hung hăng đánh mặt."
Khóe môi Lăng Phẩm Viện giơ lên cao cao, trong mắt đều là lòng tin không chiến mà thắng. Giống như giờ phút này cô đã là người thắng.
Chung Noãn Noãn nghe đối thoại của hai người phụ nữ này, những lời nói nhảm cạnh tranh công bằng kia gì, đương nhiên hoàn toàn bị cô không để mắt đến.
Xích Dương là của cô!
Người phụ nữ này dám mơ ước người đàn ông của cô, còn muốn đánh mặt cô, quả thực ngẫm lại đều cảm thấy tội không thể tha.
Cho nên Lăng Phẩm Viện không biết, những lời này của cô đã dẫm lên ranh giới cuối cùng của Chung Noãn Noãn. Cũng bởi vì lời nói này, làm nhà họ Lăng mất đi rất nhiều tài phú mà bọn họ khó có thể tưởng tượng, cũng khó có thể tiếp nhận.
Ngay lúc lệ khí trong mắt Chung Noãn Noãn thực chất sắp phát ra, đột nhiên cảm giác cánh tay của cô bị vỗ một chút, quay đầu nhìn về phía lão gia tử, chỉ thấy lão gia tử lặng lẽ meo meo nói với Chung Noãn Noãn..