Lại cần gì phải thổ lộ rằng cô yêu anh? Lại cần gì phải vì anh mà cứu chữa Lãnh Tấn Bằng? Lại cần gì phải mỗi ngày châm cứu cho anh, mỗi ngày xem nơi có anh như nhà của cô?
Mặc dù không nghĩ tới lần thứ hai của bọn họ lại là Noãn Noãn chủ động!
Hơn nữa là chủ động không nói hai lời.
Thế nhưng là giờ phút này trong lòng Xích Dương lại là cảm nhận được tình yêu tràn đầy mà Noãn Noãn đối với anh.
Chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng anh cũng đều đã tan thành mây khói.
"Anh Xích Dương."
Chung Noãn Noãn lười biếng nằm trên ghế, giống như là một con mèo nhỏ mệt đến cực hạn, chờ chủ nhân đem cô chộp tới vò đi, cô đều không có ý định động một cái. Nơi nào còn có hình tượng cường công khủng long bạo chúa trước đó?
Cô gái như vậy, vừa thấy, giống như là một cái kẹo đường xù xù, phấn nộn, vào miệng là tan, sao có thể là nữ hán tử không nói hai lời liền ngồi lên trên thân thể anh trước đó?
"Ừ?"
Xích Dương không chỉ có khóe môi mỉm cười, giờ phút này ngay cả mặt mày của anh đều là tràn ngập ý cười.
"Anh cảm giác được không?"
Nhìn xem cô gái này một bộ dáng lười biếng, hồn xiêu phách lạc, Xích Dương liền không hiểu não bổ ra hình tượng hồ ly tinh đang hỏi đại gia, tận hứng sao.
Hơi chút một cái không nhịn được, lại nhào tới ăn cô một trận.
Nuốt nước miếng một cái, Xích Dương cảm giác anh đói hơn.
Cái này rất giống nếu như vẫn luôn ở vào trạng thái đói bụng, một khi thói quen, cũng không có cái gì. Thế nhưng là nếu như một khi trong trạng thái ăn một bữa ăn no, như vậy khi lần đói tiếp theo đến, liền không phải là nhẫn nại bình thường có thể qua đi.
Mà Xích Dương chính là trạng thái như vậy.
Dù là vừa mới trải qua một đoạn tình cảm khó nói lên lời với Noãn Noãn, nhưng là bây giờ, nhìn xem dáng vẻ lười biếng của cô, anh lại đói bụng. Cảm giác này quả thực còn khó chịu hơn so với lúc ban đầu không ăn.
Nhưng mà cũng may tự chủ của Xích Dương mạnh đến biếи ŧɦái, cho nên dù là giờ phút này máu sói trong người lại sôi trào lần nữa, anh cũng mạnh mẽ nhịn xuống dục hỏa này.
Sau đó lôi Tiểu Dương ra, không cho nó ở trong người cô vợ nhỏ, miễn cho chờ một lúc lại làm ra chuyện gì khác.
Dù sao Noãn Noãn nhà anh còn nhỏ, thân thể còn không chịu được tần số cao, động tác thời gian dài.
Dù sao đều là anh.
Anh muốn hoàn toàn dưỡng tốt cô vợ nhỏ, sau đó mới ăn.
Xích Dương một bên lau mồ hôi cho Noãn Noãn, một bên giương môi gật đầu: "Anh cảm giác rất tốt. Chưa từng nghĩ tới làm loại chuyện này có thể mang đến cảm giác tốt đẹp như vậy. Còn em? Em cảm giác thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không?"
Noãn Noãn thoải mái mà hưởng thụ phục vụ tri kỷ của anh Xích Dương, cười híp mắt nói: "Lúc mới bắt đầu có đau một chút, nhưng mà lúc sau liền không sao. Hơn nữa.. Anh Xích Dương, em rất thích cùng anh ở cùng một chỗ làm chuyện như vậy."
Dù sao Noãn Noãn lớn lên ở nước ngoài, có cái gì thì nói cái đó.
Nhưng Xích Dương lại không phải.
Anh chẳng những tiếp nhận chính là giáo giục truyền thống của nước Z, anh vẫn là lớn lên trong một gia định vô cùng nghiêm túc.
Cho nên bị lời nói này của Noãn Noãn làm cho mang tai có chút phiếm hồng.
Có một chút ngượng ngùng, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ.
Cô vợ nhỏ của anh rất thích làm chuyện như vậy với anh!
"Vậy sau này chúng ta thường xuyên làm?" Xích Dương vui vẻ thốt ra.
Chung Noãn Noãn phốc phốc một chút liền cười ra tiếng.
"Không phải anh nói phải chờ em đủ 18 tuổi sao?"
Xích Dương: "..."
Như thế sẽ làm anh nín hỏng.
Chung Noãn Noãn thấy Xích Dương choáng váng, giây đau lòng nói: "Đùa anh đó! Em cảm thấy thân thể em chịu nổi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm."