Lúc này thấy Xích Dương đã lên xe, không có quản ông, ông cũng không có già mồm, sau khi khẽ gật đầu với thị trưởng Lý cùng cục trưởng Vương, liền tự mình đi về phía xe của Xích Dương.
Dù sao Xích Dương đại gia quen, bình thường ở bên trong quân đội của anh, đều là người khác mở cửa xe cho anh, anh không có thói quen mở cửa xe cho người khác là bình thường.
Đương nhiên, ngoại trừ Noãn Noãn.
Cho nên Lãnh Tấn Bằng cũng không cảm thấy cái này có cái gì, tự mình đi về phía xe của Xích Dương, chuẩn bị tự mình mở cửa xe đi vào.
Ai ngờ, còn chưa đi đến, xe liền rời đi!
Rời đi.. Đi..
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Thị trưởng Lý: "..."
Cục trưởng Vương: "!"
Vị tư lệnh này mới vừa rồi giống như là muốn ngồi chiếc xe này?
Đúng không?
Hay là đôi mắt của ông có độc, nhìn lầm?
Thế nhưng là..
Vị này là trung tướng!
Toàn bộ nước Z có thể có bao nhiêu trung tướng?
Cho nên khẳng định là ánh mắt ông có độc, nhìn lầm đi.
"Ha ha, cái kia.. Tư lệnh Lãnh, ngài không đi sao? Vẫn là đang chờ tài xế? Nếu như tài xế của ngài còn chưa tới, bên phía chúng tôi có thể phái người đưa ngài rời đi."
Thị trưởng Lý cảm giác lúc ông nói lời này quả thực vô cùng xấu hổ. Cả một đời cũng chưa từng gặp qua chuyện xấu hổ như vậy.
Lãnh đạo làm việc giúp cấp dưới, thế nhưng mà cấp dưới lại đi với bạn gái, bỏ quên mất lãnh đạo.
Làm thị trưởng, ông cũng không thể xem như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, dù sao vị này chính là tư lệnh quân đội!
Nhưng nói ra lời này, ông lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Ha ha, không cần không cần. Tôi vốn là muốn làm chút chuyện ở phụ cận, cho nên để bọn họ đi trước."
Lãnh Tấn Bằng nở nụ cười khách sáo với thị trưởng Lý. Tuyệt hảo chứng thực câu nói kia --
Trên mặt cười hì hì, trong lòng mmp!
Làm việc giúp cậu ta còn bị vứt bỏ..
Nếu như nói bình thường Xích Dương rơi vãi cẩu lương cho ông còn có thể miễn cưỡng xưng là đồ hộp cẩu lương, như vậy hôm nay kín đáo đưa cho ông ăn, tuyệt đối là xương chó không có chút dinh dưỡng nào.
Tức giận!
Thị trưởng Lý nhìn thoáng qua trong phạm vi một kilomet vuông tất cả đều là khu buôn bán, cũng chính là cửa hàng, lại lần nữa xác nhận nói: "Tư lệnh Lãnh không cần khách sáo, tôi còn muốn tiếp tục ở tại trong cục cảnh sát, cho nên có thể để cho tà xế của tôi đưa ông về."
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Không phải đều nói không cần sao? Chẳng lẽ hiện tại cả khuôn mặt ông đều oán niệm hiện lên ba chữ bị ném bỏ?
Nếu như thị trưởng Lý có thể nghe được tiếng lòng của tư lệnh Lãnh, nhất định sẽ thành khẩn trả lời một câu đúng.
Đừng nói ông, cho dù là lính cảnh sát ở một bên đều có thể nhìn ra!
"Thật không cần, đích xác là tôi để bọn họ đi trước. Thị trưởng Lý, cục trưởng Vương, hôm nay cảm ơn hai vị."
Thấy Lãnh Tấn Bằng đích thật là không có ý muốn ngồi xe rời đi, lúc này thị trưởng Lý cùng cục trưởng Vương mới coi như thôi.
"Tư lệnh Lãnh, đây là chúng tôi phải làm. Mang đến không tiện cho ngài cùng đội trưởng Xích, còn xin thông cảm."
"Công việc mà, chắc chắn sẽ có lúc xuất hiện sơ sẩy, chỉ cần có thể kịp thời uốn nắn là được."
"Đúng vậy." Thị trưởng Lý dùng lực gật đầu: "Sau khi trải qua chuyện lần này, tôi sẽ tổ chức một hội nghị công tác chính phủ, triệu tậpcán bộ lãnh đạo toàn thành phố nghiêm túc đối đãi công việc, làm việc nghiêm ngặt theo nếp."
Lãnh Tấn Bằng cùng thị trưởng Lý trò chuyện xong, mắt thấy đã vượt qua kỳ xấu hổ, ai ngờ, Land Rover đã lái đi lại quay trở về.
Hai bên cửa sổ xe đồng thời hạ xuống, Xích Dương vẫn là một khuôn mặt nghiêm túc như cũ, đối mặt Lãnh Tấn Bằng, cũng không nhìn ra áy náy bao nhiêu, ngược lại là Chung Noãn Noãn, một mặt cười ngượng: "Thật xin lỗi, chú Lãnh, vừa rồi chúng cháu quên mất chú."
Thị trưởng Lý: "..."
Cục trưởng Vương: "..."
Lãnh Tấn Bằng: "!"