Tới Cục Cảnh Sát, Chung Noãn Noãn đã bị mang đi phòng thẩm vấn, đồng thời cũng bị tịch thu tất cả đồ vật trên người.
Mà hai tên cảnh sát mang cô đi kia thì phụ trách ghi lời khai.
"Nói đi, vì sao cô lại cho người trước dâm sau gϊếŧ Âu Minh Tịch?"
* * *
"Âu Minh Tịch cùng cô đến tột cùng có thù oán gì mà cô lại đối đãi cô ta như vậy?"
* * *
"Cô cho rằng cô không nói lời nào liền không có chuyện gì sao? Chuyện này người bị hại tự mình chỉ chứng, cho dù cô không nói cũng không xong."
* * *
"Người của chúng tôi đã đi hiện trường vụ án sưu tập chứng cứ, cho dù cô không nói cái gì, chúng tôi cũng có thể phán định tội danh cho cô."
* * *
"Phanh!" Cảnh sát nhân dân phẫn nộ đập bàn, "Chung Noãn Noãn, mời cô phối hợp cảnh sát nhân dân phá án! Nếu là cô không nói cái gì, chờ lát nữa chúng tôi liền đem tội gϊếŧ người định ở trên người cô!"
Chung Noãn Noãn ném cho bọn họ một cái ánh mắt ngu ngốc.
Cảnh sát: "..."
Tóm lại, mặc kệ hỏi như thế nào, Chung Noãn Noãn đều là không nói một chữ, hoàn toàn không để ý bọn họ. Làm cho hai tên vừa mới tiến cục cảnh sát vô cùng buồn bực.
Cảnh sát phá án nước miếng đều nói khô, cũng không thấy Chung Noãn Noãn phóng cái rắm ra tới, tức giận đến cười lạnh nói: "Được được được, cô có thể. Không nói lời nào là tự do của cô, chẳng qua tôi ngược lại muốn nhìn chờ chúng tôi mang lên chứng cứ, chờ lúc cô bị định tội, có phải vẫn mạnh miệng giống hiện tại hay không!"
* * *
"Chung Noãn Noãn, cô khả năng còn không biết. Khi cân nhắc mức hình phạt, tòa án sẽ căn cứ phạm nhân ở cơ quan công an cung khai mà xét giảm hình phạt. Giống như cô bây giờ ngay cả sự thật cơ bản phạm tội đều không cung khai, khi chúng tôi gửi lên viện kiểm sát nhắc tới công tố, có thể xin tòa án tăng thêm hình phạt. Cho nên, cô vẫn là không nói sao?"
* * *
Cảnh sát bị tức giận đến gật gật đầu, đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, nam cảnh sát liền ngồi ở bàn làm việc bên ngoài phòng thẩm vấn, chỉ chốc lát sau, điện thoại vang lên, cảnh sát nghe máy.
"Tìm được chứng cứ sao? Thật tốt quá. Vừa rồi cô ta còn cãi bướng. Anh mang chứng cứ về đây đi!"
Điện thoại tắt không lâu lúc sau lại vang lên --
"Tra được ghi lại trò chuyện của Chung Noãn Noãn? Được, chờ lát nữa lão Lý trở về lại cùng nhau nói."
Sau khi tắt điện thoại, điện thoại lại vang lên lần nữa --
Bên trong phòng thẩm vấn, Chung Noãn Noãn đều không nhịn được mắt trợn trắng.
Hiện tại làm cảnh sát không dễ dàng, còn phải kiêm chức làm diễn viên.
Cảnh sát phá án lại nghe điện thoại lần nữa, nói thẳng một câu: "Cái gì? Có camera? Vậy thật tốt quá.."
Nói một nửa, bên kia điện thoại lại truyền đến một thanh âm không vui: "Cái gì có camera? Các người đang làm cái gì?"
Cảnh sát phá án vừa nghe, nháy mắt ngây người: "Cục trưởng Vương?"
"Tôi hỏi các người, buổi sáng hôm nay có phải các người bắt một học sinh tên là Chung Noãn Noãn hay không?"
"Đúng vậy. Cô ta bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án trước dâm sau gϊếŧ con gái phó thị trưởng Âu, hiện tại đang ở cục cảnh sát tiếp thu dò hỏi. Chẳng qua tố chất tâm lý của cô ta thật đúng là quá cao, cơ bản là không phối hợp. Nhưng mà cục trưởng Vương ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phá án trong thời gian nhanh nhất."
Bên kia trầm mặc một lát, hỏi: "Nói cô ta trước dâm sau gϊếŧ con gái phó thị trưởng Âu? Các người có chứng cứ sao?"
"Hôm nay chúng tôi đi theo phó thị trưởng Âu cùng đi nghĩ cách cứu viện con gái ông ta, con gái ông ta bị người cưỡиɠ ɠiαи, trước khi hôn mê nói là cô ta làm."
"Vậy các người tìm được chứng cứ không?" Cục trưởng Vương lại dò hỏi lần nữa.
Cảnh sát nhân dân kia liếc mắt nhìn Chung Noãn Noãn một cái, hạ thấp thanh âm: "Còn không có."
Bên kia cục trưởng Vương tức giận đến thở ra một hơi: "Cho nên các người là không có bằng chứng, chỉ bằng một câu của con gái phó thị trưởng Âu liền bắt người?"